tailieunhanh - Tia nắng ấm áp bên hồ

Dòng sông cũ vẫn mãi êm trôi theo ngày tháng, từng hàng cây rũ nghiêng nghiêng chìm trong bóng chiều xuống ”, lời bài hát cũng là nỗi buồn da diết trái tim tôi. Ngày ấy và bây giờ một khoảng thời gian khá dài để có thể vùi lấp những kỷ niệm buồn, để có thể phai dần một thời học trò nghịch ngượm. Nhưng không, đã sáu năm rồi tôi không bao giờ quên buổi chiều hôm đó. | KKKKKKKKKKKKKKKKKK m w Ấ r 1 A 1 A Tia năng âm áp bên hồ KKKKKKKKKKKKKKKKKK Dòng sông cũ vẫn mãi êm trôi theo ngày tháng từng hàng cây rũ nghiêng nghiêng chìm trong bóng chiều xuống. lời bài hát cũng là nỗi buồn da diết trái tim tôi. Ngày ấy và bây giờ. một khoảng thời gian khá dài để có thể vùi lấp những kỷ niệm buồn để có thể phai dần một thời học trò nghịch ngượm. Nhưng không đã sáu năm rồi tôi không bao giờ quên buổi chiều hôm đó. Tôi là một chàng trai lớn lên từ miền Trung nghèo khó trong một gia đình gia giáo so với những đứa bạn cùng tuổi thì tôi thuộc dạng con nhà nghèo nhưng ham học . Năm học lớp 11 cứ mổi buổi chiều sau 5 giờ tôi lại mang chiếc bata cũ rách vào và chạy về hướng mặt trời lặn đến đồi núi Xương Rồng. Đây là ngọn đồi mà tôi thường ngồi một mình ngắm mặt trời lặn. Xa xa đằng kia là dòng sông Liên Bạch với những con nước đang lặng lẽ trôi về sườn Nam. Và cũng từ nơi đây lần đầu tiên tôi nhìn thấy em người con gái đang hái củi một mình ven rừng trong ánh chiều chập choạng. Em tên Bạch Liên thật trùng hợp với dòng sông Liên Bạch. Em là chị cả trong một gia đình có ba mẹ và hai người em trai. Nhà em rất nghèo đến nỗi ba mẹ em phải để lại ba chị em của Liên ở quê để đi làm ăn nơi miền xa. Là chị cả Liên phải lo từng bữa ăn cho cả nhà bảo ban hai em trai học hành. Tôi khâm phục ở em đức tính chịu thương chịu khó và đầy hoài bão. Kể từ ngày gặp gỡ ấy tôi như một con người khác hẳn. Trong tôi có một sức mạnh thật kỳ lạ tôi làm việc gì cũng nhanh chóng việc học ở trường cũng tiến bộ rõ nét. Và từ đó ngày nào tôi cũng chạy thể dục đều đặn sau 5 giờ chiều và cũng thường gặp em đi hái củi ven rừng cạnh dòng sông phẳng lặng và rừng Bạch Đàn ngút ngàn một màu xanh thăm thẳm. Có một hôm trời chiều đã tối mịt nhưng tôi vẫn chạy tôi cũng không rõ vì sao nữa vì thói quen hay vì nghĩ rằng em vẫn đợi tôi nơi chân đồi ấy. Và khi đến nơi thật cảm động em vẫn còn chờ tôi. Tôi quyết định thay em gánh hai bó củi nặng trĩu về thế là từ đó tôi biết nhà em - một mái nhà