tailieunhanh - Cố Nhân

Gọi nhau ba tiếng "Cố nhân ơi." sao buồn dâng chơi vơi." ------ Tuổi về chiều phảng phất khói hoàng hôn. Không còn trẻ để có thể giành giật bon chen, tôi lui về nghỉ ngơi sau bao năm dài mệt mỏi lăn lộn trong cuộc sống đời thường. Người ta nói ở lứa tuổi của tôi, bước qua hơn nữa con dốc của đời người, là cái tuổi để nghỉ ngơi và an nhàn hưởng sự phụng dưỡng của con cháu. Nhưng, tôi hiện giờ chỉ thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn, ra vào lặng lẽ như chiếc. | ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ r ằ r ằ r ằ r ằ r ằ r ằ ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ Cố Nhân oooooooooooooooooooooooooooooooooooooo t lzsAl i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 t VSAP4 t VSAP4 i VSAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ Gọi nhau ba tiếng Cố nhân ơi. sao buồn dâng chơi vơi. Tuổi về chiều phảng phất khói hoàng hôn. Không còn trẻ để có thể giành giật bon chen tôi lui về nghỉ ngơi sau bao năm dài mệt mỏi lăn lộn trong cuộc sống đời thường. Người ta nói ở lứa tuổi của tôi bước qua hơn nữa con dốc của đời người là cái tuổi để nghỉ ngơi và an nhàn hưởng sự phụng dưỡng của con cháu. Nhưng tôi hiện giờ chỉ thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn ra vào lặng lẽ như chiếc bóng. Đôi lúc nằm ngẫm nghĩ lại tất cả về những chặng đường trong suốt cuộc đời mình đã đi qua. Tôi hài lòng và mãn nguyện không có điều chi là hối tiếc. Tiền bạc vật chất. tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ của mình để có được sự sung túc và an nhàn như ngày hôm nay. Nhưng còn một điều trong tâm mà tôi mãi day dứt có lẽ cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. tôi mới thật sự thanh thản. Tôi hay đi chùa. Ở chốn thiền môn trong những giờ ngắn ngủi tôi tìm được sự yên tĩnh trong tâm. Tôi thường lui tới nhiều ngôi chùa ở khắp tứ phương mỗi ngôi tạo cho tôi một cảm giác tĩnh lặng khác nhau. Nghe mọi người giới thiệu ở trên ngọn đồi của Đà Lạt có một thiền viện nho nhỏ nhưng rất đẹp và linh thiêng. Ngôi chùa đó chỉ có vị trụ trì và vài ni cô khách thập phương thăm viếng rất đông nên tôi tìm đến. Thiền viện nằm trên đồi cao khuất sau hàng thông cao rì rào xanh lá- bề ngoài khá cũ kĩ phủ lớp bụi mờ của thời gian. Bước chậm rãi lên từng bậc thang bằng đá tôi khoan khoái ngắm nhìn và hít thở không khí trong lành xung quanh. Tôi nhận ra mình đã yếu đi nhiều chỉ bước chừng hơn chục bậc thang lại bắt đầu thấy mệt. Tiếng chuông .