tailieunhanh - Truyện ngắn Chuông gió

Không biết từ bao giờ nó bắt đầu yêu chuông gió. Chỉ biết rằng nghe tiếng chuông gió là nó lại nhớ tới Hoàng. Cô sinh viên năm nhất vô tư, hồn nhiên, suốt ngày vui đùa với chúng bạn bỗng trở nên trầm hẳn, bẽn lẽn, thích ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ và trải lòng với những dòng nhật ký. Trang nhật ký đầu tiên trong đời sinh viên của nó ghi lại những rung động đầu đời của người con gái. | Chuông gió 7 đ đ đ đ đ đ đừ Không biết từ bao giờ nó bắt đầu yêu chuông gió. Chỉ biết rằng nghe tiếng chuông gió là nó lại nhớ tới Hoàng. Cô sinh viên năm nhất vô tư hồn nhiên suốt ngày vui đùa với chúng bạn bỗng trở nên trầm hẳn bẽn lẽn thích ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ và trải lòng với những dòng nhật ký. Trang nhật ký đầu tiên trong đời sinh viên của nó ghi lại những rung động đầu đời của người con gái. Phải lần đầu tiên con tim nó đập loạn nhịp bởi một ai kia. Không phải ai khác chính là cậu ấy. Hoàng là người cuối cùng chuyển vào xóm trọ. Trông cậu chẳng có gì đặc biệt so với mấy tên con trai trong xóm. Tất cả đều vui tính trẻ trung và từ các tỉnh lẻ lên Hà Nội học. Chỉ có điều cả xóm là dân Báo chí riêng Hoàng học Giao thông vận tải. Là ma mới nên Hoàng còn khá rụt rè chưa dám đùa với bọn con gái. Tụi nó học buổi sáng còn cậu ấy học chiều. Hễ đi học về vừa kéo cái cổng sắt kèn kẹt là nó lại bắt gặp Hoàng đang lúi húi nhặt rau hoặc chuẩn bị xào nấu gì đó. Rồi lúc tụi nó ngồi ăn cơm thì Hoàng lại dắt xe đi học. Cả dãy trọ có 6 phòng phòng nó là thứ 3 cuối dãy là phòng Hoàng. Hành lang chật hẹp chỉ vừa đủ cho hai người đứng nên mỗi lần dắt xe ra Hoàng lại phải di chuyển chậm chạp khó khăn. Hễ qua cửa phòng nó thì kiểu gì con bạn cùng phòng cũng đằng hẵng một tiếng bằng cái giọng thánh thót Đi học à hoặc Chú ý đôi tông của tớ . .Vậy là Hoàng lại nhìn vào nở một nụ cười chào hai đứa. Eo ơi Hoàng cười duyên thế Nó sửng sốt khi nghe đứa bạn nói đúng suy nghĩ của mình. Cũng từ đó nó bắt đầu liếc nhìn cậu ấy một cách kín đáo. Điệu cười giọng nói dáng đi . và cả bước chân của cậu ấy đều thân thương đến lạ. Nó và cậu ấy rất ít chuyện trò chỉ chào nhau lúc chạm mặt hoặc hỏi vay nhau vài ba chục ngàn tiền ăn cuối tháng. Thế mà nó đã thích Hoàng. Cuối thu trời trở lạnh đóng chặt cửa phòng cầm cuốn giáo trình trên tay mà lòng nó cứ bồi hồi rung rinh mỗi lần nghe tiếng bước chân Hoàng đi về phía đầu dãy để đánh răng hoặc ngồi tếu táo với bọn con trai. Tưởng như nó đếm .