tailieunhanh - Truyện ngắn Kiếp Sau Em Chờ Anh Ở Đâu?

Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ những vòng tròn trên nền tuyết cứng. Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ “yêu” và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian . | Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ những vòng tròn trên nền tuyết cứng. Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ yêu và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian. Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh. Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang. Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng Cuối cùng em cũng đã đến anh đã sợ em không thể gặp anh . Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô anh dịu dàng nhìn cô nói Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em em sẽ chờ điện thoại của anh như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy sẽ không buồn nữa . Cô nép mình bên vai anh thầm thì. Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại trái tim cô run lên vì xúc động cô biết anh yêu cô rất nhiều. Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô rồi dặn dò Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em em sẽ không thấy cô đơn nữa .