tailieunhanh - Khoảng trống có một viên đá nhỏ

Căn bệnh tim mạch của tuổi già kéo họ về với nhau, trong cùng một phòng sau bốn mươi năm xa cách. - Bà! - Ông! Họ bật gọi nhau trong phút giây chung sửng sốt. Bốn mươi năm qua đi, mắt đã mờ, chân đã chậm, hình hài hầu như thay đổi hoàn toàn nhưng họ vẫn nhận ra nhau, còn khi nhìn vào trong mắt, ánh nhìn vẫn sáng lên, ấm áp và dịu dàng. | Khoảng trông có một viên đá nhỏ vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv Căn bệnh tim mạch của tuổi già kéo họ về với nhau trong cùng một phòng sau bốn mươi năm xa cách. - Bà - Ông Họ bật gọi nhau trong phút giây chung sửng sốt. Bốn mươi năm qua đi mắt đã mờ chân đã chậm hình hài hầu như thay đổi hoàn toàn nhưng họ vẫn nhận ra nhau còn khi nhìn vào trong mắt ánh nhìn vẫn sáng lên ấm áp và dịu dàng. Họ sống ở hai thành phố nhỏ. Thành phố lớn này là nơi có bệnh viện họ cùng đến khám và điều trị những căn bệnh của người già. Ông đến trước khi sức khỏe của ông kha khá vợ con trao cho ông quyền tự lực cánh sinh. Một tuần vợ ông có tạt qua hai ba lần nghe ông đây đẩy đuổi khéo lại tất tả chạy về. Bà còn rất trẻ so với chồng. Người đàn bà biết mình là công cụ trả thù tình của chồng nhưng vui vẻ chấp nhận cuộc sống an bài. Bà có một mình con ở xa cháu cũng xa báo cho đứa nào cũng sợ phiền mà bệnh cũng không trầm trọng gì nên bà tự xách giỏ vào bệnh viện một mình. Và họ gặp nhau như là dịp để dối già là cơ hội để bày tỏ những uẩn ức thời tuổi trẻ. Hai ngày sau khi bà nhập phòng không hiểu sao bỗng nhiên bệnh viện vắng. Căn phòng rộng thênh với mười sáu giường bệnh kê hai dãy mỗi giường thường công kênh đến hai bệnh nhân giờ chỉ còn hai người một đàn ông và một đàn bà cả hai đều đã già một hiện tượng kỳ lạ như thể có một bàn tay nào đó sắp đặt. Bà chọn giường trong cùng dãy bên trái ông đôn từ giữa ra giường ngoài cùng dãy bên phải. Thì hai người vẫn chung một phòng. Lúc dọn đồ ông còn đùa Anh ở đầu sông em cuối sông . Với ông những ngày nằm viện là những ngày hạnh phúc. Và câu chuyện ngày xưa được dịp ùa về.