tailieunhanh - Truyện ngắn Chuyến Xe Thời Gian
Một mùi lạ tạt qua mũi, anh tỉnh cơn gà gật. Mùi thơm son phấn. Nói đúng hơn, một thứ mùi son phấn ngầy ngậy, nồng nàn, tựa hồ trộn lẫn chút mùi mồ hôi mỡ màng beo béo hay sao ấy? Đầu vẫn gục trên cổ, anh nhướng mi, đỏ nhìn qua phía trái chỗ mình ngồi. Một cặp đùi đồ sộ căng bóng dưới lần xoa ngoại màu cánh trả, hầu như đen thẫm, xếp bên nhau song song như hai quả dưa hấu đập vào luồng mắt còn lơ mơ ngái ngủ. | Một mùi lạ tạt qua mũi anh tỉnh cơn gà gật. Mùi thơm son phấn. Nói đúng hơn một thứ mùi son phấn ngầy ngậy nồng nàn tựa hồ trộn lẫn chút mùi mồ hôi mỡ màng beo béo hay sao ấy Đầu vẫn gục trên cổ anh nhướng mi đỏ nhìn qua phía trái chỗ mình ngồi. Một cặp đùi đồ sộ căng bóng dưới lần xoa ngoại màu cánh trả hầu như đen thẫm xếp bên nhau song song như hai quả dưa hấu đập vào luồng mắt còn lơ mơ ngái ngủ. Anh khẽ cựa mình vì thấy một bên vai bị lấn ép. Vai anh liền được giải toả khi người ngồi cạnh vừa hơi xoay mình duỗi cánh tay rồi một bàn tay nung núc với những ngón chũn móng tô nhũ bạc óng ánh hơi xoè ra úp chụp lên một bên đùi chiếc đùi béo nục với chiếc cầu gối cũng u lên tròn vo càng nom càng giống hệt quả dưa hấu cỡ bự. Hai chiếc nhẫn vàng mặt ngọc xanh ngọc đỏ cũng to bự tôn thêm ở bà ta vẻ giàu sang phú quý. Đầu vẫn cúi gà gật anh cưỡng lại ý muốn liếc ngang sang chỉ cố đoán già đoán non bà mệnh phụ mà sự tình cờ đã đặt ngồi kề cạnh mình tuổi phải ngót nghét năm mươi. Mu bàn tay đã sần sùi lên thế kia phấn đóng thành vẩy trắng nhìn kỹ mà xem. Bà ta lên xe từ lúc nào ấy nhỉ chà chà mình vừa chợp một giấc say quá thế. Trong anh gợn lên một chút hổ thẹn với chính mình. Phổi bò . Hoá ra cái náo nức ban đầu của mình cũng chỉ là phổi bò một cái gì vẫn như hời hợt giả tạo. Chiếc xe ca sơn xanh da trời với những vạch vàng vạch đỏ chạy dài hầu như mới trông đỏm dáng khá sang trọng khác hẳn cái dáng cũ kỹ bệ rạc của những chiếc xe miền Bắc từng trải qua bom đạn sau chặng nghỉ ăn tối ở Đà Nằng đã khẩn trương lên đường lại lúc ấy khoảng mười giờ đêm. Bon bon lướt trên con đường nhựa huyết mạch của chiến tranh được bảo dưỡng khá tốt nó tiến nhanh với tốc độ đều đều về phía Nam. Dường như nó cũng muốn đáp ứng cái hào hứng của anh người cán bộ Bắc việt . muốn được sớm tận mặt thấy một nửa miền đất nước mà chỉ dăm ba tháng trước đây đối với anh cũng như đồng bào miền Bắc còn là nơi đất cấm không thể nào mơ ước đặt chân lên. Lúc bình minh vừa rạng nhìn ra trước chênh chếch về
đang nạp các trang xem trước