tailieunhanh - Ôi hạnh phúc mong manh, tình yêu mong manh!

Anh chồng xoa xoa mái tóc ướt rồi ghé mặt vào tai vợ nói những gì không rõ, nhưng có lẽ là một chuyện vui, bởi cô vợ trẻ cười như nắc nẻ, gục đầu vào vai chồng. Họ đứng như vậy vừa mỉm cười vừa nhìn mưa trôi qua mặt đường nhựa, nổi lên hàng trăm cái bong bóng nước. Tôi đứng bên vòm cửa. Cơn mưa rào kéo qua thành phố như một buổi chạy loạn. | Ôi hạnh phúc mong manh tình yêu mong manh Anh chồng xoa xoa mái tóc ướt rồi ghé mặt vào tai vợ nói những gì không rõ nhưng có lẽ là một chuyện vui bởi cô vợ trẻ cười như nắc nẻ gục đầu vào vai chồng. Họ đứng như vậy vừa mỉm cười vừa nhìn mưa trôi qua mặt đường nhựa nổi lên hàng trăm cái bong bóng nước. Tôi đứng bên vòm cửa. Cơn mưa rào kéo qua thành phố như một buổi chạy loạn. Sầm sập ra rít ơi ới đó là những âm thanh vừa giống như trống vỗ lại vừa ồn ào như lúc tan tầm. Nước chảy xuôi trên mặt lộ hối hả xua nhau đẩy rác rưới bụi bặm xuống lỗ ga ở phía bên đường. Chếch đằng kia dưới mái hiên của ngôi nhà đóng kín một cặp vợ chồng trẻ trú mưa. Chỉ có một chiếc áo nhỏ mà người vợ được ưu tiên mặc nên anh chồng ướt như chuột lột. Anh chồng xoa xoa mái tóc ướt rồi ghé mặt vào tai vợ nói những gì không rõ nhưng có lẽ là một chuyện vui bởi cô vợ trẻ cười như nắc nẻ gục đầu vào vai chồng. Họ đứng như vậy vừa mỉm cười vừa nhìn mưa trôi qua mặt đường nhựa nổi lên hàng trăm cái bong bóng nước. Tôi thở dài. Đã có một ngày như thế một buổi chiều như vậy cách đây không lâu. Và tôi cũng từng đứng dưới hiên nhà người lạ nhìn mưa rơi cùng chồng. Giờ đây tất cả như bóng qua. Trí nhớ chỉ ghi lại chút hình mờ nhạt đến nỗi khi nhớ lại dĩ vãng như tấm hình chết cứng lạnh lùng vô giác. Ngày mai chúng tôi ra toà án để hoàn tất thủ tục ly hôn. Ngày mai chúng tôi sẽ đối xử với nhau như người xa lạ như trong cuộc đời chưa hề có hai cái bóng chung đôi. - Tại sao như vậy Câu hỏi đó tồn tại trong tôi suốt những ngày cay đắng. Tôi không thể có câu trả lời. Bởi không có giải thích nào đúng cả. Khi tôi nói với Hoàng - Tôi chấp nhận ly dị. Nếu tình yêu không còn thì sống chung chỉ gây khổ và là gánh nặng cho nhau thôi. Hoàng trố mắt nhìn tôi - Em nói thiệt đó chớ Tôi không đòi hỏi phải như vậy. Mình có thể thoả thuận được. Em để tôi tự do một chút thì gia đình vẫn nguyên vẹn. Tôi cười - Tự do theo nghĩa nào vậy Chúng ta đâu có ai cầm tù ai mà anh đòi tự do. Cả hai đứa đều tự nguyện lấy nhau tự thề