tailieunhanh - Áo Bông Chân Đỏ
Gã tóc nâu đứng chếch ngưỡng cửa, đầu thuốc lá lóe sáng khi gã rút từ dưới áo ngắn khẩu súng lục, điềm tĩnh nheo mắt ngắm bắn hai phát. Người trúng đạn vẫn ngồi trên yên cho tới khi con ngựa rống lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất hất theo người kỵ mã xấu số. Anh ta nằm ngửa, cặp mắt mở hé phản chiếu ánh mặt trời. Một nhánh hoa dại đu đưa trước gương mặt dần dần bình thản. Người kỵ mã gượng hé mắt lần nữa, cười nuối tiếc, thì thào: “Số phận. | Áo Bông Chân Đỏ Gã tóc nâu đứng chếch ngưỡng cửa đầu thuốc lá lóe sáng khi gã rút từ dưới áo ngắn khẩu súng lục điềm tĩnh nheo mắt ngắm bắn hai phát. Người trúng đạn vẫn ngồi trên yên cho tới khi con ngựa rống lên một tiếng thảm thiết ngã lăn ra đất hất theo người kỵ mã xấu số. Anh ta nằm ngửa cặp mắt mở hé phản chiếu ánh mặt trời. Một nhánh hoa dại đu đưa trước gương mặt dần dần bình thản. Người kỵ mã gượng hé mắt lần nữa cười nuối tiếc thì thào Số phận an bài. Nhưng đời đẹp quá Các vệt mây trắng và dòng chữ cuối phim chạy dọc màn ảnh. Những người trong phòng chiếu lục tục đứng dậy tiến về ô cửa sáng. Cô gái đi cùng khoác nhẹ tay Vinh. Dư vị u hoài từ bộ phim vương vất trong anh đồng cỏ hoang ngựa các cuộc sống lang bạt ngắn ngủi. Ra khỏi rạp Vinh mới tìm thấy một câu khả dĩ Em thích bộ phim chứ An mỉm cười giọng hơi khàn của người nhiễm lạnh Em sẽ không quên buổi chiếu này. Rất nhiều lúc trong cuộc sống đoạn cuối bộ phim cao bồi hiện ra trước mắt Vinh và âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại kỳ lạ Số phận an bài. Nhưng đời đẹp quá. Ở bất cứ đâu những phòng chờ sân bay càng về khuya càng trở nên trống rỗng. Tiếng ầm ì ngoài đường băng khiến các khối không khí giao động mạnh như thể cả thế giới chao đảo bay trong khoảng không ướt át thốc đầy gió. Giọng nói trên loa vang lên đột ngột cho biết máybay vừa tiếp đất an toàn. Cho tới khi hành khách mệt mỏi cuối cùng ra khỏi trạm kiểm soát vẫn chưa thấy người cộng sự xuất hiện. Vinh lo lắng vòng qua mấy cây cột. Anh đón một cộng sự chưa biết mặt bay ra từ phương Nam. Cô gái mảnh khảnh ngồi trên cái va-li xanh da trời mớ tóc thẳng vén qua tai. Vẻ như cô ta không còn trông đợi gì cả. Vinh tới gần hỏi Chuyến vừa rồi có ai bỏ bay tên An cô biết không Cô gái lắc đầu Không rõ. Nhưng tôi cũng tên An. Cảm giác ngạc nhiên vì nhầm lẫn tai hại. Tuy nhiên Vinh chỉ nói đơn giản Xin lỗi. Thật khó nhận ra cô là người cần đón . Có hề gì. Nhiều người nghĩ tên tôi như đàn ông . - An đáp. Taxi chở họ vào thành phố. Cô gái lẩm bẩm trong bóng .
đang nạp các trang xem trước