tailieunhanh - Nhìn Từ Vĩnh Cửu

Năm tôi mười sáu, mẹ mời về nhà một ông thầy nổi tiếng bói tên. Ông ta không tráp, không sách, không quẻ. Đồ nghề của ông ta chính là đôi mắt. Đôi mắt có ánh nhìn cứng lạnh như mũi khoan thủng thỉnh đục từng mẩu đời cho đến khi lộ số phận. Ba người ngồi một dãy nhưng ánh mắt của ông ta chĩa vào chị ái. - O tên chi? - Dạ. ái. - Đời o lộ cả trong cái tên: ái là yêu. O yêu thiệt dễ sợ! - Ông bỏ lửng ở đó, quay qua. | Quế Hương Nhìn Từ Vĩnh Cửu Năm tôi mười sáu mẹ mời về nhà một ông thầy nổi tiếng bói tên. Ông ta không tráp không sách không quẻ. Đồ nghề của ông ta chính là đôi mắt. Đôi mắt có ánh nhìn cứng lạnh như mũi khoan thủng thỉnh đục từng mẩu đời cho đến khi lộ số phận. Ba người ngồi một dãy nhưng ánh mắt của ông ta chĩa vào chị ái. - O tên chi - Dạ. ái. - Đời o lộ cả trong cái tên ái là yêu. O yêu thiệt dễ sợ - Ông bỏ lửng ở đó quay qua mẹ tôi - Tên bà - Dạ . Lội. - Lội suốt đời phải không Vì mẹ vì chồng vì con. Mẹ tái mặt còn tôi ghé tai chị ái - Bói rứa em bói cũng được. Căn cứ vào tên mà suy diễn. Vả lại mạ nói đàn bà mấy ai không khổ. - ừ mụ non nói có lý. Thầy nói tau yêu dễ sợ. Nhưng tau có trái tim đông lạnh sức mấy Đôi môi đỏ mọng trề ra rồi chủ nhân trái tim đông lạnh đứng dậy nhưng không bỏ đi vì câu tiếp theo của ông thầy - Sáu bảy mươi tuổi nhà bà có tai biến bắt đầu nếm mùi cực. Tuổi trăng tròn phải lưu lạc. Chồng con không ra chi. Đôi chân bà là đôi chân biết khóc luôn dầm trong nước ướt suốt đời. Đưa nó ra đây Mẹ tôi líu ríu chìa chân ra. Đôi chân in dấu số phận. Chỗ chai chỗ sần chỗ lõm chỗ nhô xương móng hư móng trụi. Dấu vết lầm than lấm tấm như lệ ứa. Chị ái ngồi xuống hình như bị lực hút của ông thầy. Hình ảnh bà ngoại điên đẹp tuyệt trần đứng cởi quần rũ hiện ra trong nắng. Bà tôi điên khi mẹ tôi lên tám vẫn đẹp lạ lùng cho đến khi chết. Tôi còn nhớ bà ngoại hay nói một mình phì cười và cởi quần rũ. Động tác nào của bà cũng tự nhiên duyên dáng. Đúng là mẹ đã đi ở từ năm mười ba để lấy một món tiền chữa bệnh cho bà mẹ điên. Đôi mươi về lấy một anh thợ hớt tóc nghèo. Khoảng mười năm bệnh lao cướp mất chồng. Vâng cuộc đời mẹ thầy tóm trong mấy câu mà đúng đến sởn da gà Cả đôi chân mẹ suốt đời chui rúc lặn lội sao ông ta nhìn thấy và gọi tên nó thật đúng - Đôi chân biết khóc Chị ái có vẻ hoang mang. Tôi nghe chị lẩm bẩm Chân vợ ổng cũng rứa thôi. Đàn bà mà . Thế nhưng tôi thấy chị lén nhìn chân mình. - O tên chi ánh mắt ông thầy xỉa vào

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.