tailieunhanh - Nhà Phi Hành

Bầy đom đóm điện tử lượn vòng quanh mái tóc huyền của mẹ thắp sáng đường mẹ đi. Mẹ đứng bên ngưỡng cửa phòng ngủ nhìn ra khi tôi đi ngang dãy hành lang tĩnh mịch. Mẹ bảo: - Lần này thì con phải giúp mẹ giữ bố lại đây, con nhé? - Con cũng tính vậy, - Tôi đáp. - Giúp mẹ đi con, - Bầy đom đóm hắt trên gương mặt trắng ngà của mẹ tôi những đốm sáng lung linh. - Lần này bố không được phép ra đi nữa đâu. - Cũng được thôi, - Tôi. | Ray Bradbury Nhà Phi Hành Bầy đom đóm điện tử lượn vòng quanh mái tóc huyền của mẹ thắp sáng đường mẹ đi. Mẹ đứng bên ngưỡng cửa phòng ngủ nhìn ra khi tôi đi ngang dãy hành lang tĩnh mịch. Mẹ bảo - Lần này thì con phải giúp mẹ giữ bố lại đây con nhé - Con cũng tính vậy - Tôi đáp. - Giúp mẹ đi con - Bầy đom đóm hắt trên gương mặt trắng ngà của mẹ tôi những đốm sáng lung linh. - Lần này bố không được phép ra đi nữa đâu. - Cũng được thôi - Tôi đáp sau một lúc đứng im lìm. - Nhưng rồi cũng phí công thôi mẹ ơi chẳng ích lợi gì đâu. Mẹ bỏ đi và bầy đom đóm điện lập lòe bay theo sau bà như một thiên tòa phiêu bạt soi bước chân người trong bóng đêm. Tôi nghe tiếng mẹ nói loáng thoáng - Dù sao thì chúng ta cũng phải cố gắng vậy. Một bầy đom đóm khác đi theo tôi về phòng mình. Khi trọng lượng của thân hình tôi đè xuống giường một mạch điện tự động ngắt và bầy đom đóm nhấp nháy tắt ngóm. Đã nửa đêm tôi cùng mẹ nằm chờ đợi trong hai gian phòng bị bóng tối phân ly. Chiếc giường bắt đầu đu đưa phát ra một điệu nhạc ru ngủ. Tôi tìm công-tắc tiếng nhạc và chuyển động của chiếc giường ngừng lại. Tôi không muốn ngủ. Tôi không muốn ngủ chút nào. Đêm nay cũng giống như hàng nghìn đêm khác trong đời. Chúng tôi thường thức trắng nhiều đêm nằm nghe tiếng không khí lạnh hóa ấm lên nghe lửa bùng trong gió hay nhìn thấy những bức tường chợt bừng sáng huy hoàng trong một thoáng và khi đó chúng tôi biết hỏa tiễn của bố vừa bay qua ngôi nhà này. Và tôi thường nằm đây mắt mở to thở dồn và ở phòng bên kia mẹ tôi cũng thao thức. Bà thường nói chuyện với tôi qua hệ thống radio giữa các căn phòng - Con có nghe thấy không Và tôi thường trả lời - Chính là bố đó không hề gì. Đó là con tàu của bố tôi bay qua thành phố một thành phố bé nhỏ nơi những phi thuyền không gian chẳng bao giờ ghé đến. Chúng tôi thường nằm trăn trở suốt hai tiếng đồng hồ sau đó mà nghĩ miên man. Bây giờ chắc bố đã hạ cánh xuống Springfield bây giờ chắc bố đang bước đi trên phi đạo tráng nhựa chắc lúc này bố .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN