tailieunhanh - Người Cha

Bên trời. Ai đã gọi bên trời, lời thất thanh, đêm bật rách ròng ròng lệ đỏ. Ai đã gọi bên trời, ngựa đã nản chân bon, hí lên tiếng hí cuối cùng, và mây ngũ vồng đưa ngựa già về miền tịch lặng. Bên trời, thời đại này, người có thể thấy mặt nhau từ xa vạn dậm, địa cầu gần gũi vô cùng, thư từ đến với nhau trong tích tắc, nhưng cũng có tín hiệu đến quá chậm quá tức tửi, quá đau. Tuần quạ Lúc con ở bên này ung dung lái xe trên xa lộ,. | Trần Hoài Thư Người Cha Bên trời. Ai đã gọi bên trời lời thất thanh đêm bật rách ròng ròng lệ đỏ. Ai đã gọi bên trời ngựa đã nản chân bon hí lên tiếng hí cuối cùng và mây ngũ vồng đưa ngựa già về miền tịch lặng. Bên trời thời đại này người có thể thấy mặt nhau từ xa vạn dậm địa cầu gần gũi vô cùng thư từ đến với nhau trong tích tắc nhưng cũng có tín hiệu đến quá chậm quá tức tửi quá đau. Tuần quạ Lúc con ở bên này ung dung lái xe trên xa lộ ngày 8 tiếng trong hảng miệt mài đêm ngủ yên lành trên nệm dày trong chăn dạ thì bên kia Ba lại bỏ đị Ba nhắm mắt. Ba không còn đợi thằng con đứa cháu trở về. Và chấm hết. Bên trời. Buổi sáng đến sở. Ngồi yên. Ba ơi chưa bao giờ con lại cảm thấy cô đơn như bây giờ. Muốn bỏ mà đi. Muốn thèm một lần mếu máo. Muốn gọi một tiếng ba từ lâu chưa một lần được gọị Đi đâu bây giờ để khỏi đập đầu khỏi đau quặn lồng ngực để khỏi cắn miệng cắn môi mà nuốt dòng lệ mặn. Thì ra bây giờ con mới hiểu thế nào là một nỗi mất mát của một đời ngườị Cái mất mát sẽ chẳng bao giờ được đền bù hay có thể được tìm trở lạị Dù là một hạt bụi đi nữa. Dù là một sợi tóc đi nữạ Cái mất mát mà ai cũng có một lần chấp nhận. Nhưng mà thưa ba chiến tranh giờ đã tàn lụi đâu còn nỗi mất mát nào như những nỗi mất mát như ngày xưa. Người chết gjờ đây dù sao cũng còn được an ủi. Có nghĩa là trước khi nhắm mắt vẫn còn nhìn lại một lần những người thân yêu. Trừ ba. Thưa ba bài này con viết cho ba. Trang giấy này con khóc cho ba. Một hai ngày hay trăm ngàn ngày con sẽ nói với ba thầm thì với ba kể lể với ba. Cái đau này con xin giữ lấy cho riêng con. Không ai trong nhóm biết cái mất mát này. Con sẽ dấu như chẳng bao giờ xin cái ngày phép tang chế thường lệ. Bởi vì với con ba không chết. Ba sống mãi. Ở mãi trong đời con. Từ Quảng Bình mồ mả ông bà ba bỏ lại. Bỏ lại như lần đầu theo con tàu sắt ra khơi xuôi về Nam. Ba đã lựa chọn đời sống và tương lai cho con cháu. Nhưng vào ngày ấy ba vẫn còn có một chỗ để mà đến. Dù những ngày đầu tiên lam lũ. Dù chiếc áo

TỪ KHÓA LIÊN QUAN