tailieunhanh - Ngày Xưa

Tiếng còi tàu thét lên. Tôi nắm tay ông Vũ. - Thôi, xin ông bà ở lại mạnh giỏi. Tôi . Tôi nghẹn ngào không thể nói tiếp. Tôi quay nhìn bên cạnh: bà Vũ nước mắt ràn rụa gượng mỉm cười nhìn tôi. Cạnh bà, Bảo Loan đứng im lặng. Tay nàng nắm chặt chiếc mùi soa trắng. Tôi nhìn vào đôi mắt nàng long lanh dưới ánh sáng mờ của những bóng điện sân ga. Ông Vũ bình tĩnh cầm tay tôi siết mạnh: - Anh về quê tạm lánh một thời gian, chừng nào tình hình yên. | Võ Hồng Ngày Xưa Phần I Tiếng còi tàu thét lên. Tôi nắm tay ông Vũ. - Thôi xin ông bà ở lại mạnh giỏi. Tôi . Tôi nghẹn ngào không thể nói tiếp. Tôi quay nhìn bên cạnh bà Vũ nước mắt ràn rụa gượng mỉm cười nhìn tôi. Cạnh bà Bảo Loan đứng im lặng. Tay nàng nắm chặt chiếc mùi soa trắng. Tôi nhìn vào đôi mắt nàng long lanh dưới ánh sáng mờ của những bóng điện sân ga. Ông Vũ bình tĩnh cầm tay tôi siết mạnh - Anh về quê tạm lánh một thời gian chừng nào tình hình yên ổn thì lại ra. Có lẽ tôi cũng sắp đặt cho nhà tôi và con Loan nó vào Hà Đông. Bà Vũ như sợ tôi quên nên nhắc lại một lời mà mấy hôm nay bà căn dặn tôi mãi - Anh nhớ xem báo thấy tình hình hơi yên ổn thì ra ngay. Nhớ viết thư cho chúng tôi luôn. Tôi chỉ biết vâng dạ vì không có lời gì có thể diễn được tấm lòng của tôi lúc bấy giờ. Lòng tôi đang tràn ngập hình ảnh của Bảo Loan và ý nghĩ về Bảo Loan mà tôi có dám nói ra đâu Ít nhất tôi cũng muốn nói rằng Thôi em về. để nghe nàng thẫn thờ đáp lại Anh đi. và tiếp theo là một tiếng thổn thức. Nhưng thế mà tôi đành im lặng. Quanh chúng tôi những người chạy loạn hấp tấp hối hả mang vác giỏ xách va-ly gồng gánh đùn nhau lên toa. Thỉnh thoảng tiếng hành khách kêu hú nhau làm chúng tôi giật mình tưởng như nghe tiếng còi báo động ban đêm. Thật chỉ mới một tuần nay thôi mới qua hai lần bị bom nổ mà người dân Hà Nội như đã nếm từ lâu lắm mùi vị thật của chiến tranh chết chóc. Chợt tiếng còi tàu thét rồi tiếng kèn sếp-ga tu tu. Tôi vội vã cúi chào một lượt ba người thân yêu rồi lùi lại bước chân lên bàn đạp toa tàu. Tàu xình xịch chạy. Không có ai vẫy tay trên sân ga. Không có những kẻ nhàn tản chứng kiến cảnh đón đưa của những người thiên hạ. Xình xịch. xình xịch. Tàu chạy chậm lướt qua mặt ba người thân yêu của tôi kia. Bóng họ ngã xuống đường gãy ngoằn ngoèo qua những chỗ cao thấp lồi lõm của sân ga và đường tàu nối tiếp. Bóng những trụ đèn cao cũng ngã xuống cũng gãy ngoằn ngoèo. Tôi lo sợ rằng tương lai của tôi và mối tình giữa tôi và Bảo Loan cũng .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN