tailieunhanh - Kể lại một kỷ niệm về bạn bè

Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, thoắt thu sang, những hàng cây ven đường rùng mình đổi áo mới: Những chiếc là vàng thấm đãm hương vị ngọt ngào se lạnh của mùa thu lác đác bay. Mỗi lần, nhìn chiếc lá lìa cành chu du cùng cơn gió heo may, tôi lại nhớ đến ông nội. Những chuổi kỷ niệm về ông như theo cái sắc vàng giòn tan của mùa thu ùa về trong tâm trí, khiến tôi không khỏi bồi hồi. Ông tôi là một người mà tôi rất mực yêu mến và kính. | Kể lại một kỷ niệm về bạn bè Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể thoắt thu sang những hàng cây ven đường rùng mình đổi áo mới Những chiếc là vàng thấm đãm hương vị ngọt ngào se lạnh của mùa thu lác đác bay. Mỗi lần nhìn chiếc lá lìa cành chu du cùng cơn gió heo may tôi lại nhớ đến ông nội. Những chuổi kỷ niệm về ông như theo cái sắc vàng giòn tan của mùa thu ùa về trong tâm trí khiến tôi không khỏi bồi hồi. Ông tôi là một người mà tôi rất mực yêu mến và kính yêu. Thủa nhỏ tôi hường hay tưởng tượng ông như một cây đại thụ Cái dáng ông cao lớn bàn tay to bè làn da ngăm đen sần sùi thô ráp những nếp nhăn xô lại với nhau thành những kẽ nứt trên khuôn mặt có phần hơi khắc khổ vì gió sương cuộc đời. Ông tôi đặc biệt yêu thích cây quanh nhà có một khu vườn mênh mông gần như gom hết đủ thứ cây cỏ trên đời này Từ cây cảnh đến cây ăn quả. Hồi bé tôi chỉ thích về quê nội chơi ăn no nên quả thơm trái ngọt hay lừa lừ lúc ông không để ý mà vặt trộm bông hóa hiếm hoi của cây hoa cảnh làm ông tiếc ngẩn ngơ. Ông có thói quen ra vườn và nghe cây. Ông cứ đứng đó giữa vườn cây nhắm mắt nghe cái âm thành xào xạc ngửi mùi đất hăng nồng mùi nhựa cây chan chát. Ông tôi hay bịt mắt tôi giữa vườn caay ông dạy tôi cách lắng nghe Tiếng chim hót tiếng ve tiếng dế tiếng là cây xào xạo khua lên những bản nhạc yên bình thôn dã. Không chỉ nghe tôi còn cảm nhận nhiều hơn nữa từ thiên nhiên Cái mát lành của gió mơn man cái ran rát của nắng hè trên da mùi đất mùi nồng nồng của những con mưa hè vội vã. Ông tôi gọi cái giây phút tĩnh lặng đứng giữa vườn cây đó là cảm nhận sự sống . Người già thường luôn có linh cảm về những giây phút cuối cùng của đời người. Một chiều ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ những chiếc lá vàng bay bay nói Đó là ông. Ông chỉ những chiếc lá xanh non mỡ mang vẫn con trên cây Đó là cháu . Tôi hỏi tại sao. Bởi một chiếc là bao giờ cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Muốn co lá xanh lá vàng phải rụng. Lá xanh góp cái tươi non cho đời rồi lại trở thành lá vàng. Con người cũng .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN