tailieunhanh - Ebook Kafka bên bờ biển: Phần 2 - Haruki Murakami

BQ) Kafka bên bờ biển có hai câu chuyện song song. Một kể về cậu bé Kafka Tamura, một kể về lão già Nakata. Cậu bé mười lăm tuổi Kafka Tamura sống với cha sau khi mẹ và chị gái bỏ đi. Cậu luôn bị một lời nguyền của cha ám ảnh: Mày sẽ ngủ với mẹ và chị gái mày sau khi giết cha. Kinh sợ, Kafka bỏ nhà ra đi. Cuốn truyện được chia thành 2 phần. phần 2 cuốn sách. | Chương 25 Ạ I ôi ngủ thiếp đi mộc lúc tỉnh dậy rồi lại ngủ ciêp CLÍ thê mấy I lần. Tôi không muon bỏ lỡ cái lúc cô xuất hiện. Thế nhưng tôi đã bỏ lỡ thật - khi tôi ngưdc lèn thì cô đã ngồi ở bàn giấy y như đêm hôm trưóc. Chiếc đồng hồ cạnh giường tôi chỉ hơn ba giò mộc chút. Ró ràng trưđc khi đi nằm tôi đã kéo rèm vậy mà giờ đầy nó lại mở toang. Nhưng đêm nay không có trăng - đó là điểm khác biệt duy nhất. Trời đay mây và có thể bên ngoài đang mưa bụi. Bên trong phòng tôi hơn dêm qua nhiều những ngọn đèn thưa chdt ngoài vườn chỉ hắt vào một ánh sáng yếu ót qua lá cây. Phải mât một lúc mắt tôi mói quen được vói bóng toi. Cô gái ngồi ỏ bàn tì má vào lòng bàn tay nhìn bức tranh treo trên tường. Cô vẫn mặc bộ đô như hôm qua. Lân này mặc dù căng mát ra nhìn tôi vẫn không thây rõ dược nét mặt cô vì tôi quá. Nhưng kỳ lạ thay đường nét thần hình cô lại nôi bật lên bồng bềnh trong bóng tối. Không nghi ngờ gì nữa đây đúng là Miss Saeki hôi trẻ. Cô có vẻ như đang trầm ngâm suy nghĩ. Hoặc đang dam mình trong một giấc mơ dài. Dù thế nào tôi vẫn co chở chật nhẹ để khỏi khuấy động cảnh tượng trưdc mát côi đây. Tôi không động đậy mộc ly chỉ thình thoảng đưa mắt nhìn đồng hồ xem giờ. Thời gian đêu đặn chậm chạp trôi. Bât chợt tim tôi bắt dầu đập rộn lên. Và cái âm thanh giong như ciêng gõ cửa ây vang lên trong đêm khuya tịch lặng của căn phòng làm 274 HARUKI MURAKAMI tôi giật mình đên nỗi suýt nhảy ra khỏi giường. Cái bóng đen của cố gái thoáng động đậy. Cô ngưdc lên và lắng tai nghe. Cô nghe thấy tiếng tim tôi đập. Cô hơi nghiêng đầu kiểu như một con thú trong rừng tập trung chú ý vào một tiêng động bat thường. Rôi cô quay về phía giưàng tôi đang nam. Nhưng tôi biếc hình ảnh của tôi không được ghi nhận trong mất cô tôi không ở trong giấc mơ của cô. Cô và tôi thuộc hai thê giđi khác nhau ngăn cách bởi một ranh giói vô hình. Hoi trong trong ngực tôi lắng xuống cũng nhanh chóng như khi nó bắc đầu. Cà nhịp chỏ của tôi cúng vậy. Tôi lại thôi không hiện hữu và cô không lang cai nghe .