tailieunhanh - Thầy Tôi

Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, từ nhỏ đã sống lây lất với bà ngoại già nua. Rồi ngoại cũng qua đời, tôi bơ vơ côi cút từ đó. Để có miếng ăn, tôi đã làm đủ mọi nghề: lượm phế liệu, bán vé số, kể cả. ăn xin, móc túi. Năm mười bốn tuổi, anh hàng xóm thương tình dẫn tôi theo làm phụ hồ. Giã từ những ngày tháng lang thang đầu đường xó chợ, tôi gắn cuộc đời với cát, đá, xi măng. Mới đầu tôi chỉ làm được lặt vặt: Bẻ sắt, xách hồ, chuyền. | Thầy Tôi Nguyễn Thị Mộng Thu Thầy Tôi Tác giả Nguyễn Thị Mộng Thu Thể loại Truyện Ngắn Website http Date 29-October-2012 Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ đã sống lây lất với bà ngoại già nua. Rồi ngoại cũng qua đời tôi bơ vơ côi cút từ đó. Để có miế g ăn tôi đã làm đủ mọi nghề lượm phế liệu bán vé số kể cả. ăn xin móc túi. Năm mười bốn tuổi anh hàng xóm thương tình dẫn tôi theo làm phụ hồ. Giã từ những ngày tháng lang thang đầu đường xó chợ tôi gắn cuộc đời với cát đá xi măng. Mới đầu tôi chỉ làm được lặt vặt Bẻ sắt xách hồ chuyền gạch. chủ yế u để có cơm ăn và cuối tuần cũng còn một số tiền nho nhỏ đủ hút thuốc ăn quà. Tôi khéo tay và chịu khó đó là nhận xét của mấy anh thợ cả nên chẳng bao lâu từ một thằng cu - ly tôi đã được đứng vào dàn thợ chính. Tôi theo hếì công trình nọ tới công trình kia ông thầu này rảnh việc thì chạy sang làm cho ông thầu khác. Nhà cửa bây giờ xưa cũ cũng nhiều đời sống lại đang lên nên người ta đua nhau xây dựng cái sau to đẹp hơn cái trước. Từ những đống gạch vụn trường học bệnh viện chợ búa cơ quan xí nghiệp ào ào mọc lên. Thợ hồ chúng tôi chẳng mấy khi thiếu việc. Tôi cùng một vài người độc thân hoặc nhà xa ăn ngủ tại công trình. Ban ngày thì bán mặt cho đất bán lưng cho trời đêm đến thì lai rai nhậu nhẹt đánh bài chửi thề nói tục như điên. Tuổi trẻ của tôi ngày từng ngày trôi qua như thế Nhiều lúc thấy mấy đứa bằng tuổi tôi gọn gàng trong bộ đồng phục quần xanh áo trắng tôi cũng chạnh buồn. Hồi ngoại còn sống dù nghèo khổ nhưng ngoại cũng cho tôi đến lớp. Ngoại bảo ráng mà học để mai sao thoát khỏi kiếp nghèo. Giờ thì ngoại không còn ước mơ vươn lên bằng con đường học vấn cũng tiêu tan. Tôi tủi thân và rồi tôi cam phận. Ngày ngày cực nhọc dưới nắng mưa tối tối lai rai sát phạt cùng anh em bạn. Một thằng tứ cố vô thân như tôi còn đòi hỏi gì hơn. Thật ra tôi cũng còn một vài người bà con xa lắc đôi lúc thèm không khí gia đình tôi có đến thăm nhưng họ nhìn tôi xét nét quá cảnh giác quá tôi buồn và tịt luôn không tới nữa. .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.