tailieunhanh - Nỗi Buồn Không Dám Gọi Tên
Tôi gặp em trong đêm Trung Thu, khi các cô chú thiếu niên tung tăng tiếng trống gọi bầy, tung tẩy đầu Lân, phởn phơ ông Ðịa, cõng chú Cuội về rôm rả phố thị. Em cười chào tôi qua đầu các cô, chú thiếu niên; nụ cười rạng rỡ lấp loá sáng cả khuôn mặt vành vạnh, mơ hồ cái lúm đồng tiền, như nốt nhạc lẻ loi, ngân trên làn da ngà. Còn tôi? Tôi biết đời tôi chỉ ôm đầy gió, loài gió ai cũng ngại vì quen báo bão cho đời. Hơn bốn mười tuổi với. | Nỗi Buồn Không Dám Gọi Tên Nguyễn Văn Vinh Nỗi Buồn Không Dám Gọi Tên Tác giả Nguyễn Văn Vinh Thể loại Truyện Ngắn Website http Date 27-October-2012 Tôi gặp em trong đêm Trung Thu khi các cô chú thiếu niên tung tăng tiếng trống gọi bầy tung tẩy đầu Lân phởn phơ ông Địa cõng chú Cuội về rôm rả phố thị. Em cười chào tôi qua đầu các cô chú thiếu niên nụ cười rạng rỡ lấp loá sáng cả khuôn mặt vành vạnh mơ hồ cái lúm đồng tiền như nốt nhạc lẻ loi ngân trên làn da ngà. Còn tôi Tôi biết đời tôi chỉ ôm đầy gió loài gió ai cũng ngại vì quen báo bão cho đời. Hơn bốn mười tuổi với chút nghiệp bé con mà dám cả gan yêu em đang danh tiếng. Đoàn múa lân rút qua dãy phố khác. Tôi thấy quanh tôi bỗng trống trải đến ngần ngại - Em đi chơi Trung Thu à - Vâng. Anh có đi cùng thì đi cho vui. Tôi sung sướng vì được em mời vội vàng dắt xe đạp tìm chỗ gởi xe để chở em bằng xe Cúp của em. Đâu đâu cũng rậm rịch vui. Đất nước càng thanh bình người dân đón những ngày lễ Tết càng tưng bừng náo nhiệt. ánh trăng hoà lẫn ánh đèn điện thấm vào dòng sông sông càng mộng mị và huyền ảo hơn. Tôi ước có vuông lụa sông trăng này may áo tặng em. Dù cho ao ước phi lý và siêu thực nhưng đo được tình tôi đối với em tha thiết nhường nào. Em bảo tôi tìm quán chè chạy hít bụi như vậy đủ rồi . Tôi dáo dác tìm. Chẳng có quán chè nào. Tôi đưa em vào đại quán Cà phê tình . Quán được lập trong vườn cây lá biệt lập gần bờ sông càng tĩnh mịch càng đắt khách. Quán luôn trang bị thiếu sáng thừa tối. Khách vào quán đa phần những cặp lòng thòng hẹn hẹn chờ chờ lén lút. Cũng có đôi trai gái tìm chỗ vắng để tâm sự nhưng chỉ thiểu số. Bởi vậy quán luôn có không khí bất minh Em rụt rè đi bên ngúng nguẩy đòi ra - Quán chi dễ sợ tối tối là người ta đánh giá chết - Tốt xấu ở tâm mình đôi khi giữ gìn quá lại trễ nải việc đời mình. Nhà văn như em phải lao vào tận cùng để có tận cùng sống tới mới viết tới hoà nhập mà không hoà tan mới có những tác phẩm đắc ý. Trang 1 4 http Nỗi Buồn Không Dám Gọi
đang nạp các trang xem trước