tailieunhanh - Người Làng Hoa
Từ ngày bà giáo mất, ông Chữ hay nhắc Sen: "Hai chị yên bề gia thất rồi. Bố chỉ còn lo cho con.". Sen nũng nịu: "Thì bố cứ để con kén.". "Bố nhà cô! Kén, rồi cả đời hầu bố à!". Cả hai bố con đều biết rõ, ở cái làng hoa này chưa có người con gái nào lấy chồng muộn hơn Sen. Ông Chữ suốt ngày lúi húi ngoài vườn với đám cây cảnh. Ông cắt cành, tỉa lá, uốn dáng cho những cây kim ngân; nhổ chỗ này cấy xuống chỗ kia những cây hồng, cây. | Người Làng Hoa Sưu Tầm Người Làng Hoa Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 26-October-2012 Từ ngày bà giáo mất ông Chữ hay nhắc Sen Hai chị yên bề gia thất rồi. Bố chỉ còn lo cho con. . Sen nũng nịu Thì bố cứ để con kén. . Bố nhà cô Kén rồi cả đời hầu bố à . Cả hai bố con đều biết rõ ở cái làng hoa này chưa có người con gái nào lấy chồng muộn hơn Sen. Ông Chữ suốt ngày lúi húi ngoài vườn với đám cây cảnh. Ông cắt cành tỉa lá uốn dáng cho những cây kim ngân nhổ chỗ này cấy xuống chỗ kia những cây hồng cây mào gà. Chiều ông ra bến sông câu cá giải khuây. Cô giáo Sen hay rủ bạn về chơi. Hầu hết là các bạn trai. Anh nhà thơ có hai bài thơ về hoa sen trên báo Đảng. Anh ngoại thương đã đi Nam về Bắc nhiều lần thành thạo việc mua lúa gạo khoai sắn. Và anh giáo dạy toán giỏi nổi tiếng trường xã đã từng có một học sinh suýt nữa được tuyển vào học ở trường chuyên toán huyện. Có một người hàng xóm cô Sen chẳng muốn anh ta đến nhà là anh cu Mích. Lũ trẻ con gọi là Mích Mười Tám. Tên nghe như tàu bay. Thực ra cái tên gợêi mơ ước thầm kín của cha mẹ mong anh khi lớn Mích lái máy bay chiến đấu tung hoành trên bầu trời gìn giữ đất làng hoa. Khổ nỗi khi Mích lớn lại đã hoà bình. Người ta chỉ tuyển những người học hết cấp ba mà Mích mới học đến lớp mười một. Anh đi bộ đội ba năm và trở về làng hoa với quân hàm trung sĩ. Trung sĩ Mích nổi tiếng uốn cây si. Không biết anh ta học ở đâu cách trồng tỉa cách hãm cây cảnh đâm rễ uốn thế. mà vườn cảnh của nhà anh toàn một loại si. Cây si Mẫu Tử và cây si Đất Nước tết năm ngoái Mích bán được một triệu. Đúng là hai chỉ vàng. Cũng nhờ cái khéo léo của bàn tay vàng biết chăm lo vun tỉa cây mà thôi. Ông Chữ đã từng đứng lặng hàng giờ trước vườn cảnh của đứa học trò dốt năm xưa. Bây giờ Mích đáng được gọi là bậc thầy về si cảnh. Cũng là trời ban cho cái mà các ông thầy trường làng không có để mà cho trò. Ông ngỏ ý Mích truyền nghề. Mích cười hề hề thưa Có gì đâu mà giấu thầy. Dễ như mở bàn tay ấy thầy ạ. Chỉ việc .
đang nạp các trang xem trước