tailieunhanh - Luân Hồi Trong Một Đêm Tuyết
Như thường lệ, chuyến tàu hoả commute’s mang bảng số AIM 751-11 rời nhà ga Hoboken, bên kia sông Hudson, New Jersey, chạy ngược về hướng tây bắc, đúng bốn giờ năm mươi lăm phút. Tôi vịn ven cửa lần đến phòng rửa tay. Tàu lắc lư dữ dội khi đã đạt đến tốc độ tối đa. Ánh điện lờ mờ trong không gian chật hẹp, phảng phất mùi thuốc sát trùng. Mặt gương mờ cũng đủ cho tôi thấy hai mắt tôi sưng húp, nét bút than nhoè nhoẹt. Cả ngày, nước mắt tôi liên tục trào ra cay. | Võ Đình Luân Hồi Trong Một Đêm Tuyết Như thường lệ chuyến tàu hoả commute s mang bảng số AIM 751-11 rời nhà ga Hoboken bên kia sông Hudson New Jersey chạy ngược về hướng tây bắc đúng bốn giờ năm mươi lăm phút. Tôi vịn ven cửa lần đến phòng rửa tay. Tàu lắc lư dữ dội khi đã đạt đến tốc độ tối đa. Ánh điện lờ mờ trong không gian chật hẹp phảng phất mùi thuốc sát trùng. Mặt gương mờ cũng đủ cho tôi thấy hai mắt tôi sưng húp nét bút than nhoè nhoẹt. Cả ngày nước mắt tôi liên tục trào ra cay xè. Supervisor bảo tôi hãy về đi nhưng tôi lắc đầu nán đến giờ tan sở. Nước mắt tôi rơi ướt cả giấy má trên bàn làm việc. Mới năm ngoái mẹ tôi qua đời. Nỗi đau mất mẹ nơi xa cách nghìn trùng chưa kịp nguôi ngoai thì chín giờ sáng anh tôi ở Texas gọi cho tôi về sở báo tin cha chúng tôi đã ra đi vĩnh viễn đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước. Cha ra đi cũng như mẹ ra đi tôi không được thấy lại mặt một lần sau ngày vĩnh biệt mười mấy năm về trước. Nước mắt tôi nóng hổi trào ra bây giờ tôi là một đứa mồ côi Một người đàn bà trung niên mồ côi. Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu có một khái niệm sâu sắc về cái chết và sự mất mát nhưng tôi chưa bước tới giai đoạn trong đời khi có thể chấp nhận một cách an nhiên ý thức về nỗi lạc loài và cô đơn tất nhiên của kiếp người. Tôi ngồi để hai tay lên đùi những ngón tay cóng buốt đan vào nhau. Tôi nhìn chiếc nhẫn vàng của mẹ tôi cho ngày tôi bỏ nước ra đi. Tôi vẫn ngơ ngác lấy làm lạ từ ngày tôi đeo chiếc nhận ấy ở lóng tay rằng một màu hoàng kim rực rỡ và đầm ấm như vậy màu vàng của những chiều cuối hè trong vườn cau của làng nội tôi lại có thể gây nên một cảm giác buồn bã đến thế. Ánh sáng rơi rớt của chiều đông loang loáng ngoài xe. Lâu lâu còi tàu rúc lên vang dài vun vút bên ngoài cửa kính đục mờ rồi toả rộng ra lê thê trải dài trên những cánh đồng quạnh quẽ một màu úa chết. Ở xa thật xa rặng núi tím ngắt trải dài thành một vết thẫm cắt đứt ngang khung trời xám thành một đường rạch màu thép lạnh. Khi chuyến tàu hoả về đến nhà ga .
đang nạp các trang xem trước