tailieunhanh - Lúa Và Đất

Nhân vật của tôi là những nông dân đôn hậu và thông minh hơn chúng ta hằng nghĩ về họ. Cuộc đời của họ bừng sáng và héo tàn cũng đơn giản hơn chúng ta từng biết về họ. Và tôi chỉ có ý định ghi lại một khoảnh khắc bình dị trong toàn bộ chuỗi ngày mà họ đã có trên đời. Từ khi biết thế nào là trời và đất. Điền đã biết đất không chỉ có màu nâu. Nhưng trên hết vẫn là màu nâu. Mọc trên đất là màu xanh của lúa, màu vàng của lúa,. | Võ Thị Xuân Hà Lúa Và Đất Nhân vật của tôi là những nông dân đôn hậu và thông minh hơn chúng ta hằng nghĩ về họ. Cuộc đời của họ bừng sáng và héo tàn cũng đơn giản hơn chúng ta từng biết về họ. Và tôi chỉ có ý định ghi lại một khoảnh khắc bình dị trong toàn bộ chuỗi ngày mà họ đã có trên đời. Từ khi biết thế nào là trời và đất. Điền đã biết đất không chỉ có màu nâu. Nhưng trên hết vẫn là màu nâu. Mọc trên đất là màu xanh của lúa màu vàng của lúa sự úa tàn của những gốc rạ trơ trọi dưới bầu trời sao ướt đẫm sương. Anh đứng trên bờ con mương nhỏ vắt ngang cánh đồng làng con mương đã cạn nước vào mùa. Nhưng ký ức vụt chạy qua như cơn lốc xoáy làm tiêu tan những kỷ niệm đẹp. Trước mắt chị là cảnh người cha quật mẹ xuống nền hè vào một đêm trăng. Đầu tóc mẹ tả tơi. Nhưng hình như mẹ không hề oán thán điều gì. Đôi mắt mẹ vẫn ánh lên lấp lánh. Mẹ kín đáo cất thẻ bài giải nhì vào bọc. Chị bất giác muốn gọi thật to Mẹ ơi bây giờ mẹ ở phương trời nào Từ xa có tiếng xe bò lăn bánh. Sương sớm đã tan và chị đã có thể nhìn thấy người con trai làng bên hàng ngày vẫn gặp chị. Họ thường đi ngang qua nhau vào buổi sáng sớm. Chẳng ai nói với ai câu nào nhưng bước chân người đàn bà khẽ run lên. Còn người con trai thường giật căng dây cương trong khoảnh khắc khiến con bò kéo xe đứng khựng lại rồi nó lại thong thả đi tiếp cho tới khi sương tan hẳn cánh đồng hiện lên xù xì thô kệch phía sau lưng Điền. Nhưng lần này thì Điền ngừng hẳn xe và chào - Chị Đào Đào khẽ nhướng mày. Ánh sáng ban mai hắt vào đôi mắt lấp lánh buồn. Mái tóc dày mượt bỗng lồng lên theo cơn gió bất chợt nổi lên từ cánh đồng. - Mạ héo cả rồi Chị nhìn anh ngạc nhiên vì sự chia sẽ. - Vâng tôi cũng đang không biết phải tính sao. Rồi chị đứng tránh hẳn vào vệ đường mắt nhìn anh mơ hồ lạnh lạnh. - Tôi có thừa ít giống mới. Chị lấy mà dùng. Loại này khá lắm. Rồi không đợi chị trả lời hay kịp phản ứng gì anh nhảy xuống bê mấy xảo mạ ra khỏi xe bò. Đào lắc đầu - Nhưng . - Chị đừng ngại. Đằng nào tôi cũng đem

TÀI LIỆU LIÊN QUAN
TỪ KHÓA LIÊN QUAN