tailieunhanh - Người đàn bà điên

Cuộc đời vốn chẳng ai nói trước được điều gì. Đã nghiệt ngã sẽ lại gặp đắng cay. *** Ngày ấy, ngày bố bỏ đi theo người đàn bà khác nó còn nhỏ lắm, nó mới lên 5, cái tuổi chưa đủ hiểu thế nào là nỗi đau của một người con mất đi tình yêu thương từ người cha. Mẹ nó thì khác. Mỗi khi nó chạy đi nô đùa với lũ bạn trong xóm về, nó thường thấy mẹ ngồi lặng yên, thẫn thờ trên bậc thềm nhà, mắt dõi nhìn xa xăm | ỉ í í í í í í í ỉ í í í íí íí íí íí m Người đàn bà điên í í í í í í í ỉ í í í í Cuộc đời vốn chẳng ai nói trước được điều gì. Đã nghiệt ngã sẽ lại gặp đắng cay. Ngày ấy ngày bố bỏ đi theo người đàn bà khác nó còn nhỏ lắm nó mới lên 5 cái tuổi chưa đủ hiểu thế nào là nỗi đau của một người con mất đi tình yêu thương từ người cha. Mẹ nó thì khác. Mỗi khi nó chạy đi nô đùa với lũ bạn trong xóm về nó thường thấy mẹ ngồi lặng yên thẫn thờ trên bậc thềm nhà mắt dõi nhìn xa xăm. Nó chỉ nghĩ Sao chiều rồi mẹ chưa nấu cơm thế là nó sà vào lòng mẹ nũng nịu - Mẹ ơi con đói. Mẹ nó không đáp mà quàng đôi tay sạm nâu vì sương gió ôm chặt lấy nó bờ vai mẹ run lên. Mẹ khóc. Phải rồi mẹ nó đang khóc tiếng khóc mẹ uất nghẹn nơi cô họng chứ không nức nở như nó mỗi khi bị mẹ đánh đòn. Lúc ấy nó sợ lắm nó cũng khóc òa lên - Mẹ ơi con hư à Con không đói nữa rồi. Huhu. Hai mẹ con nó cứ ngồi ôm nhau mà khóc như thế. Trời chiều ánh nắng vàng vọt thê lương. Rồi những ngày sau đó nó thấy mẹ mỗi ngày một trầm lặng đôi mắt mẹ trũng sâu thâm quầng. Có lẽ khi màn đêm buông xuống mẹ nó đã chẳng thể ngủ thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài. Nó trẻ con nó vẫn không thể cưỡng lại nổi những trò chơi của lũ bạn ngoài kia và khi đêm về nó đã thấm mệt. Nó ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của mẹ. Không thấy bố thi thoảng nó có hỏi ngây ngô - Bố đâu hả mẹ - Bố đi làm xa rồi con ạ - Mẹ cố gượng cười - Con nhớ ngoan và học giỏi cho bố vui nha. - Dạ. - Nó trả lời nhưng trong nó dường như hình thành một cái gì đó hết rồi cái nhí nhảnh của tuổi thơ. Ba năm trôi đi mỗi ngày đôi mắt mẹ nó thêm trũng sâu là thêm một lần nó bớt đi thơ dại. Nó nhớ bố nhưng chưa một lần nó thấy bố trở về. Căn nhà nhỏ lạnh lẽo vì vắng tiếng cười nói của một gia đình đầy đủ. Nó muốn gần mẹ nhưng dường như cái mẹ cần hơn nữa là hơi thở đều đều của bố nó hằng .