tailieunhanh - Chờ một hạnh phúc
Huy đưa Mai về, cái lạnh về đêm gần như muốn xé lồng ngực của anh, Huy chờ một cái gì đó thật ấm áp từ sau lưng. Đông mùa này đến chậm, cái lạnh bắt đầu từ từ, vờn vập khiến nhiều cặp tình nhân cứ mong ngóng, chờ đợi. Năm này khác với năm ngoái, | Chờ một hạnh phúc Huy đưa Mai về cái lạnh về đêm gần như muốn xé lồng ngực của anh Huy chờ một cái gì đó thật ấm áp từ sau lưng. Đông mùa này đến chậm cái lạnh bắt đầu từ từ vờn vập khiến nhiều cặp tình nhân cứ mong ngóng chờ đợi. Năm này khác với năm ngoái Mai vẫn mặc kệ cho cái lạnh liếm láp mình hằng ngày vẫn cứ rảo bước nhẹ trên con đường từ lớp dạy vẽ về nhà. Mai là sinh viên đã tốt nghiệp của Trường Mỹ Thuật có tiếng ở Hà Nội nàng chưa xin được việc nhưng hai năm nay Mai vẫn có một cuộc sống ổn định nhờ thu nhập từ lớp dạy vẽ. Hai tháng trước Nguyên và nàng đã chia tay thực ra trong chuyện này toàn là do Mai dựng lên vì muốn Nguyên thanh thản rời Việt Nam để sang Úc phụ với bố điều hành công ty của gia đình nên Mai đã cùng Huy diễn một vở kịch cho Nguyên xem. Sau đó Nguyên quyết định và cùng hành lý sang Úc. Những ngày đầu mất Nguyên Mai gần như suy sụp nàng thất thểu vác thân đến lớp dạy chỉ để ra lệnh cho cả lớp thực hành nói xong rồi Mai ngồi im với những cây cọ. Trong chuyện này có lẽ Huy là người hiểu Mai nhất Huy là bạn học cùng ngành với nàng lúc còn ở Hà Nội và khi vào đây thì anh đã là Design viên cho một tạp chí teen. Huy thường xuyên mang đồ ăn đến phòng và đến lớp cho Mai đều đặn quan tâm Mai gần giống như một cái phao vì Huy hiểu lúc này Mai cần anh nhất. Hồi còn đi học Huy đã ngỏ lời với Mai nhưng lúc đó Mai đang để ý anh chàng tên Nguyên học khoa kiến trúc cùng trường. Huy thất bại và anh nghĩ đây là cơ hội. Mai biết những suy nghĩ của Huy nhưng nàng mặc kệ nàng không hoàn toàn từ chối nhưng cũng không hẳn đồng ý tất cả. Mai lưng chừng vì thực ra trong lúc này Mai cần Huy cần không có nghĩa là lợi dụng nàng luôn biết giữ ở một mức nào đấy vì dẫu sao Mai cũng luôn nghĩ về một người ở nửa bên kia bán cầu. Một tối thứ bảy Huy và Mai ngồi ARIMI Cafe nhìn thoáng qua thì quán lặng lẽ và hơi vắng nhưng nếu nhìn kỹ thì đã kín bàn từng cặp co vào nhau để chống đi cái lạnh của đêm đông. Có phải dù ở không gian nào con người ta cũng biết dựa vào nhau để .
đang nạp các trang xem trước