tailieunhanh - Mặt Trời Trên Đồi

I’ll follow the sun Thứ bảy. Điện thoại từ văn phòng hỏi tôi đến làm việc đột xuất được không. Tôi nhận lời trong tích tắc. Một ngày đầy ắp công việc đặt vào tôi cảm giác an toàn. Dắt xe ra cổng, trận gió ập đến mang theo hơi ẩm giá buốt của một sáng sớm cuối thu. Khoảng trời mênh mông trên cao chuếnh choáng tựa làn nước biển bất ổn. Cất xe vào nhà, tôi khoác chiếc túi lớn trên vai, ra trạm đón xe bus. Trên xe, tôi là hành khách đầu tiên. Anh soát vé. | Mặt Trời Trên Đồi Sưu Tầm Mặt Trời Trên Đồi Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 25-October-2012 I ll follow the sun Thứ bảy. Điện thoại từ văn phòng hỏi tôi đế n làm việc đột xuất được không. Tôi nhận lời trong tích tắc. Một ngày đầy ắp công việc đặt vào tôi cảm giác an toàn. Dắt xe ra cổng trận gió ập đế n mang theo hơi ẩm giá buốt của một sáng sớm cuối thu. Khoảng trời mênh mông trên cao chuế nh choáng tựa làn nước biển bất ổn. Cất xe vào nhà tôi khoác chiế túi lớn trên vai ra trạm đón xe bus. Trên xe tôi là hành khách đầu tiên. Anh soát vé ngồi vắt vẻo trên thanh vịn kim loại nở nụ cười thân thuộc - Hôm nay mà cô vẫn đi làm sao Thư - Cũng như anh thôi. - Tôi đáp thờ ơ. - Cô có thuộc loại người nghiện công việc không - Xé đưa tôi chiếc vé anh ta tiếp tục tò mò -Hôm qua tôi đọc bài báo nói về một số người trẻ làm việc như điên đế n nỗi không thể dừng lại. Buồn cười thật. - Không hẳn thế đâu vài người trong họ có lý do khác - Tôi cắt ngang khó chịu. Phải chăng cả thế giới đang thăm dò vấn đề giấu kín của riêng tôi Tuy nhiên trước vẻ mặt người soát vé sững sờ tôi tự hỏi mình từ lúc nào mình biến thành kẻ thô bạo. - Xin lỗi Hình như tôi hơi mệt - Tôi thì thầm. - Tôi chẳng giận - Anh ta cười nói sang chuyện khác - Này tôi phải báo cho cô Thư biết. Dạo này gần nhà cô có một ai đó lảng vảng. Chiều tối xe chạy ngay qua tôi nhận ra cái bóng đứng dưới gốc cây chăm chú dõi lên gác nhà cô. Tôi lơ đãng. Còn gì có thể nguy hiểm nữa Điều tồi tệ nhất đã xảy ra khi Phan rời đi. Giống như vếì đứt trên da. Thoạt đầu tôi nghĩ sẽ chẳng trầm trọng. Chỉ là một tình yêu không còn. Nhưng các ngày tiếp sau vết đứt bắt đầu gây đau nhức. Những con đường tôi đi qua các hành động thường ngày ngay cả cái áo tôi mặc cốc nước tôi uống đều như hét lên nhắc nhở quãng thời gian yên ổn đẹp đẽ đã tan biế . Chỉ có thói quen làm việc nỗi lo âu gục ngã giúp tôi giữ thăng bằng. Người soát vé chạm vai tôi khẽ nhắc Đế n trạm dừng của Thư rồi đấy Tôi thoát ra khỏi ý nghĩ miên