tailieunhanh - Lục Hòa

Biển dập dềnh, gió phập phềnh, đêm bồng bềnh mùi hương của nhựa thông và cỏ hương bài. Trời đêm cuối tháng loang loãng một màu mực Tàu, không sao, không trăng. Sau một chuyến đi dài, cứ ngỡ sẽ ngủ ngon mà sao tôi thấy trằn trọc không sao nhắm nổi mắt. Tôi mặc quần áo, lững thững ra bến phà rồi ngược con đường dốc đi Hoành Bồ, thơ thẩn ngắm cảnh vụng Đâng. Từ trên đồi thông vọng lại một giọng nam cao âm bài “Trở về Prô-văng-xơ” của Ju-jep-vec-di. Tiếng hát diết da bay bổng khiến. | Lục Hòa Sưu Tầm Lục Hòa Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 25-October-2012 Biển dập dềnh gió phập phềnh đêm bồng bềnh mùi hưong của nhựa thông và cỏ hưong bài. Trời đêm cuối tháng loang loãng một màu mực Tàu không sao không trăng. Sau một chuyến đi dài cứ ngỡ sẽ ngủ ngon mà sao tôi thấy trằn trọc không sao nhắm nổi mắt. Tôi mặc quần áo lững thững ra bế n phà rồi ngược con đường dốc đi Hoành Bồ tho thẩn ngắm cảnh vụng Đâng. Từ trên đồi thông vọng lại một giọng nam cao âm bài Trở về Prô-văng-xo của Ju-jep-vec-di. Tiế g hát diết da bay bổng khiế trời vịnh Hạ Long cũng rung lên bần bật như một dây đàn. Nó tan loãng vào sưong đêm thấm vào tim tôi khoi gợi cả một niềm hoài ức xa xăm. Càng về cuối bài tiếng hát càng vang xa dồn dập khi nghẹn ngào tha thiết lúc trào dâng ngập ứ cả không gian Còn nhớ tới giấc mo xa xôi - Con hãy nghe cha quên đi rồi - Đồng quê phoi phới - Tiế g sáo lưng đồi - Trở về đi thôi . Tôi như đóng đinh bên mép nước vụng Đâng bồi hồi xao xuyế n. Ở cái thành phố mở cửa nhộn nhạo mọi thứ lai căng cả Tây lẫn Tàu cuối những năm 90 này thật không ngờ tôi được gặp lại giai điệu trữ tình trong vở nhạc kịch cổ điển của Ju-jep-vec-di qua giọng hát đầy chất Opera. Hon nữa nó được cất lên từ đốm lửa trên ngọn đồi thông non giữa đêm cuối tháng huyền bí. Tôi tha thẩn tìm kiếm một lối mòn rồi hăm hở leo dốc hưong về phía tiếng hát. Tới noi trước mặt tôi là người đàn ông trạc ngoài 40 tuổi vẻ người phong lưu đĩnh đạc nhưng nét từng trải hằn rõ trên vầng trán và cặp mắt sâu đen đang ánh lên niềm hoài vọng bên đống lửa bập bùng. Anh ngước nhìn tôi khẽ gật đầu chìa tay mời ngồi rồi ôm đàn say sưa hát tiếp. Có đến gần nhìn và nghe anh hát tôi mới cảm thấy trời sinh ra anh để hát những bản tình ca buồn. Mỗi chỗ luyế n láy chùm sáu chùm tám được anh miết hoi nhả lời êm mượt và sâu lắng. Nó lan tỏa khắp đồi thông non bát ngát là là chấp chới trên từng ngọn cỏ ướt đẫm sưong đêm khiến từng gốc thông như rưng rưng tứa nhựa ra khỏi vỏ. - Anh .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN