tailieunhanh - Tình Sầu

Trời vẫn mưa lắc rắc, song xem ra anh đã chấp chổm muốn về. Tôi đang nằm trong vòng tay anh, hơi hướm anh còn lảng vảng quanh đây. Thấy anh lạnh nhạt, tôi dè dăt hỏi: sao thế. Anh ngần ngừ một lúc lâu lắm mới nói: ta ngưng ở đây thôi, để bận khác còn có dịp anh trở lại. Phải dè xẻn để phòng khi đói lòng. Tôi giận dỗi ngay, như vậy là anh không thương tôi. Thế nhưng tôi không cản. Tôi lỏng vòng tay ra cho anh ngồi dậy. Thấy đôi mắt thăm thẳm. | Tình Sầu Huân Long Tình Sầu Tác giả Huân Long Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 30-0ctober-2012 Trời vẫn mưa lắc rắc song xem ra anh đã chấp chổm muốn về. Tôi đang nằm trong vòng tay anh hơi hướm anh còn lảng vảng quanh đây. Thấy anh lạnh nhạt tôi dè dăt hỏi sao thế . Anh ngần ngừ một lúc lâu lắm mới nói ta ngưng ở đây thôi để bận khác còn có dịp anh trở lại. Phải dè xẻn để phòng khi đói lòng. Tôi giận dỗi ngay như vậy là anh không thương tôi. Thế nhưng tôi không cản. Tôi lỏng vòng tay ra cho anh ngồi dậy. Thấy đôi mắt thăm thẳm vô hồn của tôi anh vuốt ve chúng mình lén lút với nhau phải chừng mực em ạ. Tôi quay vội đi dứt khoát dù nặng lòng. Đế n lượt anh tần ngần một lúc rồi nhét vội áo sơ mi vào quần muốn đi. Không hiểu sao tôi lại bảo anh ngồi xuống đi em pha cốc cà phê cho ấm bụng rồi hãy về. Anh rụt rè tôi tấn thêm bề gì cũng muộn rồi giờ anh có về thì chắc chị ấy cũng đã ngủ. Anh nhăn mặt lại có vẻ bực. Tôi bạo dạn nói tới luôn đàn bà nhạy cảm lắm anh về trễ là họ khắc biếì số phận họ đã mong manh. Tôi nói mà đôi mắt ráo hoảnh nhưng thực ra trong lòng đang sướt mướt. Anh cấm cảu trách làm gì thì làm đại cho rồi còn ngâm nga ca kệ. Tôi thấy buồn. Mới hôm nào anh xun xoe bên tôi ca hết nước hết cái nào là tôi duyên dáng nào là tôi bảo hoàng nay chừng như mọi lời đều xổ toẹt. Tôi định sửng cồ với anh song nghĩ lại không có lợi nên thôi. Tôi bỏ ý định pha cà phê để mặc anh ra về. Anh quay đi có lẽ thấy hơi tàn nhẫn nên nói nhóng lại mai anh lại đế n. Tôi để cho câu anh nói trôi tuột theo dòng nước mưa chảy ở ống máng bên ngoài. Anh đóng sầm cửa lại căn phòng thoáng rộng tuênh toang. Mưa bên ngoài cửa kính mà trong này tôi thấy ớn lạnh. Nước mắt tôi ứa ra ứa ra chùi không kịp lã chã hoen trên mặt. Tôi lấy tấm náp kin lau lên mắt màu chì đen hoen ra như một vết cứa rất sâu. Buồn. Tôi pha cốc cà phê cho riêng tôi. Đặt cái lọc lên cốc sành tôi nghe từng giọt rơi tong tong dù chất men dầy không cho nhìn được gì cả. Bởi vì đó là những sợi lòng tôi .