tailieunhanh - Bóng Kơnia Đổ Dài

Tấn ơi! Có tiếng gọi ngoài hiên khe khẽ. Tôi quay ra. Cha tôi đang đứng đó, tần ngần, khuôn mặt buồn như một trái cà héo. - Mẹ mày mất rồi, các em mày còn nhỏ quá, Tấn à, lại đang mùa đi ươi. | Bóng Kơnia Đổ Dài Sưu Tầm Bóng Kơnia Đổ Dài Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http Date 15-October-2012 Tấn ơi Có tiếng gọi ngoài hiên khe khẽ. Tôi quay ra. Cha tôi đang đứng đó tần ngần khuôn mặt buồn như một trái cà héo. - Mẹ mày mất rồi các em mày còn nhỏ quá Tấn à lại đang mùa đi ươi. 1 Tôi nghe trong lòng mình có con suối sôi giữa mùa nước lũ. Từ phía đối diện cha tôi vẫn đứng hai hõm mắt sâu hoắn và bộ râu rậm rạp như cánh rừng chiếc ba lô thếch bạc. Mấy đứa cũng phòng chạy theo - Về hả - Sao lại về Tôi chẳng biết nói thế nào chúng nó là những đứa bạn thân thiết gắn bó với tôi gần ba năm trời. - Nhà nào. chẳng còn ai đi rẫy. Tao về thôi. Tôi lao đi hối hả theo cha trở về. Xe chạy ngược dòng theo những con dốc dài vươn mì Mãn Châu sõng soài ngang sườn đồi. Và bụi cứ lầm lên màu đỏ bít chặt cả hai con mắt. Cha tôi ho khan khuôn mặt co rúm lại đến thảm hại. Đầu tôi cứ lung bung nghĩ ngợi những câu chuyện vụn vặt chẳng cuối chẳng đầu. Cuộc đời cha tôi sao cứ như dòng sông khúc khuỷu gập ghềnh và thăm thẳm dài trong những lo toan nghèo khó. Để đến nỗi hôm nay tôi phải bỏ bạn bỏ trường vào cái ngày thật không ngờ. Có cái gì mất mát tựa như khi ta bắt gặp những cây Kơnia cổ thụ đổ bóng dài trên lối về thấy thân thuộc lắm gần gũi lắm nhưng chẳng còn là của mình. Đêm ở nhà trăng thật sáng sáng đẹp đến ngỡ ngàng. Tôi ngồi ngoài cầu thang một mình. Cái cầu thang đã mòn vẹt và lên nước bóng loáng chẳng thể biét nó đã in bao dấu chân người. Ngôi nhà này ông ngoại tôi làm mất ba tháng trời phải dùng ba con voi kéo cột phải chở mất mấy trăm gùi lá som về đan mái. Những chiếc cột gỗ sao xanh gỗ trắc ngày một trở nên bóng đẹp như những tráng niên dù cho ông ngoại tôi đã miết mải trở về với Giàng. Thời thơ ấu tôi rất tự hào về ngôi nhà vững chãi của mình. Nhưng mỗi một khôn lớn tôi nhận ra một sự thật rằng nhà mình rất nghèo. Những chiếc vòng chiếc xà tích trên người mẹ tôi lần lượt theo cha tôi đến chiếu bạc. Mẹ tôi ốm bệnh rồi qua đời. Tang mẹ tôi .