tailieunhanh - Ngày đùa

Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm. *** San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai , mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hoá huyện. Giọng bên kia máy hơi đứt quãng, nhừa nhựa: - San ơi! San thở cái phào: - Chuyện gì đó, Phương? - Anh nhớ em. xả bất chấp nhọc nhằn. Nhìn họ, chị nhìn thấy mình mười năm trước, đầy đam mê, khát vọng nhưng khờ dại, ngây thơ | Ngày đùa Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy người đời hay đùa lắm. San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hoá huyện. Giọng bên kia máy hơi đứt quãng nhừa nhựa - San ơi San thở cái phào - Chuyện gì đó Phương - Anh nhớ em. - Ừ - Nhớ thiệt. Anh thương em thiệt là thương. San nhăn mặt - Đang tập thoại đoạn kịch nào vậy Nói cứ y như thiệt. San nghe Phương thở ngắn rồi lặng đi rồi thở dài - San nhớ uống thuốc nghen - Trời đất bệnh gì mà uống - Dặn trước mai mốt bịnh thì uống. Mai mốt bịnh anh không dặn nữa. - Trời đất - San bật cười - Không còn nữa em thôi nghen. - Ừ . thôi. Vĩnh biệt. Anh từ giã em anh chết. Anh thương em nhiều lắm thiệt mà San. San nhún vai gác máy. Chị quay ra. Sao vậy ta Phải mười năm trước nghe được câu này của Phương thể nào San cũng cảm động phát ứa nước mắt luôn cho mà coi. Bây giờ nghe buồn cười không chịu được. San nghĩ tay Phương nầy hôm nay chắc rảnh rang đem cả chuyện chết chóc ra đùa. San nhận dựng một vở kịch cho nhà văn hoá huyện để đưa đi dự liên hoan văn hoá quần chúng toàn thành. Chị đã bỏ nhiều sô diễn ở thành phố. Không hiểu vì sao mình làm vậy. Có thể vì trả cái nghĩa ngày xưa từ nơi nầy chị đi lên hoặc có thể chị muốn thay đổi không khí. Vì vậy mà chị bỏ cả máy di động ở nhà. San và đám diễn viên đã tập đến đoạn kết. San làm việc cật lực giọng khàn đi. Chị không có trong tay những diễn viên nổi tiếng hiểu nghề điều đó làm cho công việc của chị càng khó khăn hơn. Nhưng họ truyền cho chị niềm hứng thú từ cách diễn chân chất mộc mạc từ sự lăn xả bất chấp nhọc nhằn. Nhìn họ chị nhìn thấy mình mười năm trước đầy đam mê khát vọng nhưng khờ dại ngây thơ. Mười năm trước San gặp Phương cũng ở đây. Phương nổi tiếng và tập tễnh làm đạo diễn. San gọi Phương là thầy. San ngưỡng mộ Phương thiếu điều chiêm bao cũng thấy. Con người Phương hết thảy đều phiêu lãng phong trần. Tóc dày lấp loáng bạc hơi dài mái trước vuốt ngược ra đằng .

TÀI LIỆU LIÊN QUAN
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.