tailieunhanh - Chuyện bình thường
Phan Nam Anh người Hải Phòng, lên Hà Nội để thi đại học. Phan thuê ở một ngôi nhà còn mới lắm, ở rìa thành phố, đoạn Nghĩa Đô - Từ Liêm. Giá thuê rẻ đến không ngờ. Lấy làm lạ lắm, song việc học còn bộn bề nên mọi chuyện trôi qua nhẹ bẫng. *** Nhà trọ phan là nhà cấp bốn, vôi còn đậm tường, gỗ còn thơm cột. Mái ngói, đèn néon, điện nước vô tư. Phan lấy thế làm hài lòng, ngày đêm dùi mài, những mong sớm có ngày tên mình trúng tuyển. Phan thi. | Chuyện bình thường Phan Nam Anh người Hải Phòng lên Hà Nội để thi đại học. Phan thuê ở một ngôi nhà còn mới lắm ở rìa thành phố đoạn Nghĩa Đô - Từ Liêm. Giá thuê rẻ đến không ngờ. Lấy làm lạ lắm song việc học còn bộn bề nên mọi chuyện trôi qua nhẹ bẫng. Nhà trọ phan là nhà cấp bốn vôi còn đậm tường gỗ còn thơm cột. Mái ngói đèn néon điện nước vô tư. Phan lấy thế làm hài lòng ngày đêm dùi mài những mong sớm có ngày tên mình trúng tuyển. Phan thi Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh. Ngày đêm dợt kịch bản mà chưa có cái nào Phan ưng ý cả. Có những đêm thức trắng chong đèn viết lách rồi diễn tập. Đêm Phan hay thấy cái bóng của mình bị chạm vào cái bóng của sợi dây thòng lọng tựa hồ như bị treo cổ vậy. Cảm thấy sợ hãi. Nhìn ra phía sau lại chẳng thấy sợi dây nào cả càng lấy làm lạ lùng lắm. Bèn đem hỏi ông chủ cho thuê nhà trọ họ Phạm tên Thanh. Phạm ông cười mà rằng Chắc cậu học nhiều sinh ảo giác vậy thôi . Phan cũng đồ vậy nên bỏ chẳng để ý tới nữa. Trước hôm thi tiểu phẩm Phan cứ lo cuống cuồng lên thao thức nghĩ thầm có vẻ như buồn phiền lắm. Hơn chục cái kịch bản tuồng như sáo quá. Đêm ấy bỗng có người tới. Phan thấy lạ định không tiếp nhưng nhìn kỹ lại chẳng cầm lòng đặng. Người đó là một cô gái tóc xoã chấm hông áo pull quần jeans cân đối và dễ thương. Phan sững người mất một lúc rồi hỏi - Cô cần tìm ai Cô gái đáp - Tìm anh. Phan lấy làm lạ. Cô gái tiếp - Anh tên là Phan Nam Anh phải không Quê ở Hải Phòng lên đây định thi khoa diễn viên Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh Phan càng lạ lùng hơn nữa và đồ rằng cô gái này ít nhiều có quen ai đó bạn Phan. Nhưng không cô gái nói - Em bỏ nhà đi. Không lẽ lại ngủ nơi đầu đường xó chợ Vì sao em biết anh ư Cái đó sau này anh sẽ biết còn bây giờ sao chưa mời em vào nhà Phan luống cuống nghĩ nhanh Mình chẳng có gì phải sợ cô gái này cả. Tiền bạc trong túi cũng chỉ còn trên dưới một trăm chẳng bỏ để cô ta lấy . Phan mở rộng cửa kéo ghế mời ngồi rót nước mời uống. Chuyện trò có vẻ tâm đắc. Qua mười hai giờ đêm Phan bảo - Thôi đi ngủ. Cô nằm .
đang nạp các trang xem trước