tailieunhanh - Người bạn thuở ấu thơ
Tôi và Hoàng Anh chơi với nhau từ ngày đó. Sự có mặt đồng thời của hai đứa tồn tại như một sự ngẫu nhiên: có đứa này phải có đứa kia và ngược lại. Thân tặng Hoàng Anh. Tôi sợ bóng tối. Nỗi sợ hãi đó có nguyên do từ ba tôi. Đó là một ngày cách đây mười năm, ba đã nhốt tôi vào nhà kho khuất sau những lùm cây rậm rạp khi tôi cứ khóc lóc đòi mẹ | Người bạn thuở âu thơ p 9 ỹ 9 ỹ ỹ ỹ ỹ ỹ ỹ ỹ ỹ ỹ ỹ 9 9 Tôi và Hoàng Anh chơi với nhau từ ngày đó. Sự có mặt đồng thời của hai đứa tồn tại như một sự ngẫu nhiên có đứa này phải có đứa kia và ngược lại. Thân tặng Hoàng Anh. Tôi sợ bóng tối. Nỗi sợ hãi đó có nguyên do từ ba tôi. Đó là một ngày cách đây mười năm ba đã nhốt tôi vào nhà kho khuất sau những lùm cây rậm rạp khi tôi cứ khóc lóc đòi mẹ. Dỗ dành an ủi không xong con bé tôi lúc đó quá bướng bỉnh ba tức giận lôi tôi nhốt vào nhà kho mặc cho tôi khóc lóc van xin. Khi cánh cửa nhà kho bị khóa sập và tiếng bước chân ba xa dần xung quanh tôi chỉ còn màu đen đặc quánh. Một sự im lặng khủng khiếp bao phủ cùng với bóng tối và mùi mối mọt ẩm mốc. Tôi run lên. Sợ hãi và kinh hoàng. Lúc đầu vì sợ quá tôi chỉ ngồi im một chỗ mà run như cầy sấy tai vểnh lên lắng nghe từng tiếng động nhỏ. Tay tôi chạm phải một cái gì đó rất mịn. Cái đống mịn màng ấy ngoe nguẩy chuyển động rồi cất lên một tiếng chit như tiếng của một đứa trẻ con bị cấu. Chuột. A. á. á. - tôi hét lên kinh hãi lê từng bước lùi lại phía sau. Lưng tôi chạm phải một vật gì đó cưng cứng. Một đống bìa hộp các tông cao ngất ngưởng chỉ chờ có thế đổ ụp lên đầu tôi. Kinh hoàng. Tôi gào lên nức nở mong sao tiếng khóc của tôi có thể làm động lòng ba tôi mà tha cho tôi chăng. Nhưng vô ích. Tôi tuyệt vọng nhớ ra rằng trong nhà chỉ có hai ba con và giờ này ba đã đi làm phải đến khuya mới về. Nếu tôi không bướng bỉnh đòi mẹ thì ba đã chở tôi đến trường. Có nghĩa là tôi phải ở đây với nỗi sợ hãi tột cùng cho đến tối. Biết là vậy nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi không ngăn nổi những giọt nước mắt. Cho đến khi không thể gào lên được nữa tiếng khóc của tôi biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Khi tôi sắp lả đi thì tíếng gõ cửa khô khốc vang lên. Tôi giật thót đưa tay bịt miệng. Trí óc của một con nhóc cho tôi tưởng tượng ra cảnh ông ba bị đến bắt những đứa trẻ hư hay khóc nhè. - Này cậu còn đó không Thư Anh Tôi nín thở. - Đừng sợ Tớ là Hoàng Anh đây. Tôi nhận ra giọng nói của cậu .
đang nạp các trang xem trước