tailieunhanh - Kí ức không thể nguôi ngoai

Một cuộc "bão đêm" nông nổi, và người nó yêu thương nhất đã ra đi vĩnh viễn. Từ đó, nó chỉ mặc đồ đen, và kí ức thì không bao giờ nguôi ngoai. Nó quay trở lại trường sau một năm dài đằng đẵng trốn trong căn phòng tối om, ít khi kéo rèm đón ánh nắng. Những kí ức nhiều khi vẫn làm con người ta giật mình kinh hãi. Hôm nay, khi tâm trạng khá hơn chút đỉnh, nó đến trường | w w w fv fv fv fv Wlv Wlv Wlv Wlv Wlv Wlv W1V Kí ức không thê nguôi ngoai w w w fv fv fv fv ww ww ww ww ww ww ww Một cuộc bão đêm nông nổi và người nó yêu thương nhất đã ra đi vĩnh viễn. Từ đó nó chỉ mặc đồ đen và kí ức thì không bao giờ nguôi ngoai. Nó quay trở lại trường sau một năm dài đằng đẵng trốn trong căn phòng tối om ít khi kéo rèm đón ánh nắng. Những kí ức nhiều khi vẫn làm con người ta giật mình kinh hãi. Hôm nay khi tâm trạng khá hơn chút đỉnh nó đến trường. Listen I am alone at a crossroads I m not at home in my own home. . Giọng Beyonce vang lên trong cái ipod đầy dằn vặt chất chứa nó cố quên kéo giãn khuôn mặt nở một nụ cười. Bỗng rầm cái xe bị một lực tông rất mạnh đằng sau. Nó quay phắt lại một thằng mặt mũi trắng trẻo thư sinh quần tây áo sơ mi cắm thùng gọn gàng đang nhìn nó. cười trừ Đúng kiểu người nó ghét. Quên bẵng đi những cố gắng của mình nãy giờ nó xuống xe và thét lên - Mày đi đứng cái kiểu gì thế hả. Mắt sinh ra có phải chỉ để đeo kính không Thằng thư sinh hơi bất ngờ tròn xoe mắt nhìn nó. Váy đen áo đen có gì mà nhìn - Dạ Em xin lỗi. chị em không chú ý. - Lần sau còn thế thì đừng trách chị Nó hét lên và cố ghìm cơn tức giận để gửi xe bước vào trường. Nó cũng không biết nó kinh khủng như thế từ bao giờ nữa chắc từ sau cơn bão đêm một năm trước với những kí ức kinh hoàng. Lớp mới đông và nhộn nhịp như một cái chợ. Mặc kệ sự cố hồi sáng khiến nó quên phắt ý nghĩ muốn làm thân với lũ lớp dưới. Nó ngồi im ở một góc lớp bỏ qua những cái nhìn tò mò cố gắng không nghĩ đến Hoàng đến cảnh chiếc xe lao ra khỏi đoàn đua nó gãy tay còn Hoàng vĩnh viễn không trở lại. Kí ức vẫn ở đó vẫn thỉnh thoảng nhói lên trong tim. Thầy giáo bước vào lớp điểm danh. Việc này một năm rồi nó chưa làm. Hoàng Quyên đứa con gái tóc ngắn mắt bồ câu buồn đôi môi đỏ thắm chỉ mặc đồ đen từ sau ngày kinh hoàng đó khẽ có khi được xướng tên. Bỗng một tên áo trắng lao vào chỗ nó ngồi. Nó quay sang là tên đâm sầm vào xe nó hồi sáng. Nó nhìn thằng bé với ánh mắt mang hình viên .