tailieunhanh - Cầu vồng Hà Nội Kì 1
Tôi gặp cô ấy trong một ngày đông có nắng. Cô gái nhỏ đứng đó, bên cạnh một khung rào gỗ trắng, tuy đã cũ nhưng rất hợp cảnh, và đằng sau, một cây vân gỗ tuyệt đẹp. 1. Mùa đông ở Paris Tôi gặp cô ấy trong một ngày đông có nắng. Không hiểu vì sao, chẳng biết có phải do định mệnh hay không, mà tôi - một thằng con trai lười biếng nhất quả đất, bỗng dưng hứng thú đi ra đường ngắm nhìn cái cuộc sống bộn bề nơi đất khách vào lúc thời tiết vẫn thật. | ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ r ằ r ằ r ằ r ằ r ằ r ằ ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ Cầu vồng Hà Nội Kì 1 - Mùa đông ở Paris oooooooooooooooooooooooooooooooooooooo t lzsAl i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 t VSAP4 t VSAP4 i VSAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 ÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙÙỠữPỠỠPỠỠPỠỠPỠỠPỠữ Tôi gặp cô ấy trong một ngày đông có nắng. Cô gái nhỏ đứng đó bên cạnh một khung rào gỗ trắng tuy đã cũ nhưng rất hợp cảnh và đằng sau một cây vân gỗ tuyệt đẹp. 1. Mùa đông ở Paris Tôi gặp cô ấy trong một ngày đông có nắng. Không hiểu vì sao chẳng biết có phải do định mệnh hay không mà tôi - một thằng con trai lười biếng nhất quả đất bỗng dưng hứng thú đi ra đường ngắm nhìn cái cuộc sống bộn bề nơi đất khách vào lúc thời tiết vẫn thật khó chịu. Lúc ấy tuyết vẫn còn phủ một lớp trắng xoá trên mặt đất tuy nắng đã ửng hồng. Và rồi tôi thấy cô ấy. Cô gái nhỏ đứng đó bên cạnh một khung rào gỗ trắng tuy đã cũ nhưng rất hợp cảnh và đằng sau một cây vân gỗ tuyệt đẹp. Tuy cây đã rụng hết lá vậy mà hình ảnh ấy như vẫn một bức tranh. Lạ lùng tinh khiết đẹp và thật tuyệt mĩ. Nó lạ nhưng lại khiến ta phải ngoái nhìn. Cô ấy cũng như cái cảm nhận của tôi về khung cảnh lúc ấy làm tôi chú ý ngay từ ánh mắt đầu tiên. Em xinh đẹp và nổi bật giữa màn tuyết trắng. Nhưng ánh mắt lãnh đạm và vẻ mặt lạnh lùng của em khiến tôi tò mò . Đáng lẽ một người đi đường thì chỉ nhìn một người đi đường như những người khác. Nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi và cô ấy chẳng nói chuyện gì. Tôi vẫn chỉ đứng cách xa và nhìn như cách thường làm khi dè chừng gặp ai đó mới lạ. À thật ra thì không hẳn là thường . Sự dè chừng này của tôi có lẽ vì một lí do nữa là sau khi tôi bị tổn thương . Dù chỉ là một chút thôi nhưng vẫn thật mệt mỏi khi chia tay ai đó. Cách xa nhưng có lẽ cô ấy biết tôi ở đó. Ánh mắt cô ấy hơi sáng lên trong veo. Nhưng khuôn mặt thì vẫn .
đang nạp các trang xem trước