tailieunhanh - Thu cạn

Anh ôm cô vào lòng bằng tất cả những yêu thương, những nhớ mong dồn nén Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt, rồi lần nắm bàn tay đang lạnh ngắt Bệnh viện – em – máu – ngày không anh Hành lang bệnh viện vắng vẻ, tối tăm với ánh đèn mờ. Thỉnh thoảng có vài cô y tá đi qua để thay phiên đổi cả trực. Không gian yên tĩnh đến rợn người | V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V z z Thu cạn V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V V vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvw Anh ôm cô vào lòng bằng tất cả những yêu thương những nhớ mong dồn nén. Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt rồi lần nắm bàn tay đang lạnh ngắt. Bệnh viện - em - máu - ngày không anh Hành lang bệnh viện vắng vẻ tối tăm với ánh đèn mờ. Thỉnh thoảng có vài cô y tá đi qua để thay phiên đổi cả trực. Không gian yên tĩnh đến rợn người. Không tiếng còi xe cứu thương không tiếng la hét rên rỉ của bệnh nhân không tiếng khóc thương của gia đình và bè bạn. Ở cái nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc thì sự yên lặng hiếm có này có thể là một điềm báo chẳng lành. Trời đã trở mình sang thu với gió heo may nhè nhẹ với cái lạnh nhỏ giọt vương vất len lỏi theo từng góc phố. Đã không còn cái oi bức nồng nàn của nắng chiều mùa hạ thời tiết điềm tĩnh hơn và chững lại nhiều hơn. Thảng hoặc Hà Nội ướt át với những cơn mưa buồn dai dẳng. Phố cổ trầm mình trong tĩnh lặng uy nghiêm với màu rêu phong nhuốm thời gian dài đằng đẵng. Ban công tầng 3. Ánh trăng ảo mờ hắt lên một gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Tấm áo trắng của bệnh nhân lại càng khiến vẻ xanh xao của cô gái hiện lên rõ nét hơn. Ly vòng tay tự ôm lấy mình vì thoáng run bởi gió lạnh. Chiếc áo cardigan mỏng không đủ để làm ấm cô. Ly đứng lặng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đang chìm trong bóng tối. Vạn vật tĩnh lặng mờ ảo giữa nhập nhòe của bóng tối và ánh trăng. Rồi cô đưa mắt nhìn vào phòng bệnh. Mẹ cô đang gục đầu xuống giường dáng ngồi mỏi mệt. Có lẽ bà đã đuối sức. Cô tự thấy mình như gánh nặng của tất cả mọi người yêu quý cô. Trời đổ mưa. Ly bước khó nhọc để lên tầng thượng một việc qúa sức với bệnh nhân ung thư đang ở giai đoạn cuối. Hành lang tối tăm cô thở ở trên kia có mưa có cả một bầu trời rộng lớn. Cô thèm .

crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.