tailieunhanh - Truyện ngắn Hai người mẹ

Đã gần 20 năm trôi qua, nhiều lúc cô nhớ mẹ đến quay quắt cho dù trong trí óc cô, những hình ảnh về mẹ chỉ còn lại rất nhạt nhòa. Đây là lần thứ hai Tuyên đi tàu. Lần đầu tiên là khi cô vẫn còn nhỏ lắm, cùng với mẹ trên chuyến tàu Sài Gòn – Hà Nội ra “thăm” bác ruột. Và cô ở Hà Nội kể từ đó cho đến giờ, còn mẹ cô không rõ đã đi đâu. Khi ấy cô còn quá bé để nhớ lại mọi chuyện, chỉ nhớ rằng cô lớn lên. | ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ r ằ r ằ r ằ r ằ r ằ r ằ ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ Hai người mẹ oooooooooooooooooooooooooooooooooooooo t lzsAl i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 i VSAP4 t VSAP4 t VSAP4 i VSAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 VxAP4 ữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữữ Đã gần 20 năm trôi qua nhiều lúc cô nhớ mẹ đến quay quắt cho dù trong trí óc cô những hình ảnh về mẹ chỉ còn lại rất nhạt nhòa. Đây là lần thứ hai Tuyên đi tàu. Lần đầu tiên là khi cô vẫn còn nhỏ lắm cùng với mẹ trên chuyến tàu Sài Gòn - Hà Nội ra thăm bác ruột. Và cô ở Hà Nội kể từ đó cho đến giờ còn mẹ cô không rõ đã đi đâu. Khi ấy cô còn quá bé để nhớ lại mọi chuyện chỉ nhớ rằng cô lớn lên được như ngày hôm nay nhờ phần lớn vào công nuôi dưỡng của hai bác đôi khi là sự quan tâm của anh Minh - con trai bác. Cô biết mình không có cha. Chẳng phải do nghe ai xì xầm bàn tán cũng chẳng phải do cô bị bạn bè trêu chọc. Ở đây cô có một cuộc sống tốt hết mức có thể và ai cũng tránh nhắc đến những từ được cho là nhạy cảm những từ được cho là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cô cũng chưa từng hỏi ai về điều này chỉ là đủ khôn lớn để nhớ lại rằng từ cái ngày xa lơ xa lắc lúc còn ở với mẹ đã chẳng có khi nào cô được biết mặt cha chỉ là đủ thông minh để nhận ra trong tờ giấy khai sinh khi nộp hồ sơ nhập học phần tên cha bị bỏ trống. Chẳng phải ngẫu nhiên người ta đặt phần tên cha và tên mẹ ngang nhau bằng nhau. Để khi khuyết một phần nào đó rồi người ta nhìn vào và thấy trống trải hụt hẫng ghê gớm. Nhiều khi Tuyên đã quá quen với cuộc sống ở đây đến mức coi hai bác như cha mẹ của mình và sau khi tan học cũng vội về nhà vì mọi người đang đợi. Phải rồi. Hai bác yêu Tuyên như con gái chưa bao giờ làm Tuyên phải chạnh lòng về chuyện gì. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn phải nghĩ rằng Tuyên là con ruột khi nhìn bác gái âu yếm chọn cho cô chiếc váy điệu đà .