tailieunhanh - Nụ hôn chiến thắng
Ở cái tuổi mười sáu, có lẽ cô bé nào cũng từng có một giấc mơ cổ tích của riêng mình. Chính mình, trong giấc mơ sẽ là một nàng công chúa ngủ trong rừng, xinh đẹp với một chiếc váy trắng muốt và ngủ say sưa trên một chiếc giường kết đầy hoa. *** Rồi một chàng hoàng tử sẽ đến, khẽ đặt lên môi nàng công chúa một nụ hôn, đánh thức nàng dậy trong khung cảnh muôn hoa bung nở, chim chóc hát ca tưng bừng. Nó cũng từng mơ những giấc mơ như thế. Nhưng chỉ. | Ốc nhỏ Ở cái tuổi mười sáu có lẽ cô bé nào cũng từng có một giấc mơ cổ tích của riêng mình. Chính mình trong giấc mơ sẽ là một nàng công chúa ngủ trong rừng xinh đẹp với một chiếc váy trắng muốt và ngủ say sưa trên một chiếc giường kết đầy hoa. Rồi một chàng hoàng tử sẽ đến khẽ đặt lên môi nàng công chúa một nụ hôn đánh thức nàng dậy trong khung cảnh muôn hoa bung nở chim chóc hát ca tưng bừng. Nó cũng từng mơ những giấc mơ như thế. Nhưng chỉ đến cảnh chàng hoàng tử cúi xuống nhìn nàng công chúa chàng bỗng dưng quay đi. Đi mãi bỏ mặc nàng công chúa với giấc ngủ vĩnh hằng của riêng mình. Đã không biết bao nhiêu lần giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại. Và lần nào cũng kết thúc ở cảnh chàng hoàng tử của nó bỏ đi đi mãi. Lần nào cũng vậy. Nó tỉnh giấc. Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt. Bật điện. Nó làm như chàng hoàng tử kia Ngắm mình từ đầu đến chân qua trước gương lớn ở cuối giường. Đôi mắt nghẹn lại nơi hai bàn chân đôi chân xanh xao khó tả teo nhỏ và cong queo. Nó ôm mặt nghẹn ngào khóc. Lần đầu tiên bắt gặp nó khóc giữa đêm mẹ đã ôm nó vào lòng ôm thật chặt mà không nói gì. Nhưng nó biết mẹ đang khóc. Bởi mái tóc của nó đã ướt đẫm. Nước mắt của mẹ mằn mặn. Hôm sau cái gương không còn được đặt ở giữa phòng nữa. - Mẹ này cái gương của con đâu rồi Sao mẹ lại mang nó đi chỗ khác Mẹ nhìn nó ánh mắt đau đáu chua xót. Nhưng mẹ chẳng nói gì. Không biết phải nói gì hay là nước mắt đã nghẹn nơi cuống họng - Không có gương thì con vẫn nhìn thấy đôi chân của con mà mẹ Con muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của con mẹ ạ. Khuôn mặt ấy đều mỉm cười với con vào mỗi buổi sáng. Khuôn mặt duy nhất không kinh sợ khi nhìn vào đôi chân con. Mẹ Con chỉ có mình con để làm bạn. Mẹ không nói gì. Đôi mắt mẹ nhìn nó sâu thẳm và câm lặng. Chất chứa trong đó là những đớn đau đến tột cùng. Nó lặng thinh. Đã có lần nó nghĩ mẹ chẳng thể nào hiểu được nỗi đau của nó bởi mẹ không mang một đôi chân tật nguyền. Nhưng lúc này nhìn ánh mắt mẹ nó chợt hiểu mẹ đau hơn nó gấp hai lần nỗi đau của một người mẹ và .
đang nạp các trang xem trước