tailieunhanh - Cô Gái Mắt Trong

Bà bác sĩ chưa già, có những ngón tay khô như ánh mắt luôn nghiêm khắc và chứa đầy tính phán xét từ ngoài đi vào, nói: - Có một cô gái đẹp vừa chạy từ trong phòng này ra. Cô bé đi dọc hành lang, che mặt khóc. Tôi định trả lời “tôi biết chị muốn nói gì rồi, nhưng tôi không làm gì cô ấy cả”. Bất chợt một ý thích tai quái trong tôi trỗi dậy, khiến tôi im lặng tập trung vào màn hình máy siêu âm, không trò chuyện hay nhìn bà thêm một lần. | Hải Miên Cô Gái Mắt Trong Bà bác sĩ chưa già có những ngón tay khô như ánh mắt luôn nghiêm khắc và chứa đầy tính phán xét từ ngoài đi vào nói - Có một cô gái đẹp vừa chạy từ trong phòng này ra. Cô bé đi dọc hành lang che mặt khóc. Tôi định trả lời tôi biết chị muốn nói gì rồi nhưng tôi không làm gì cô ấy cả . Bất chợt một ý thích tai quái trong tôi trỗi dậy khiến tôi im lặng tập trung vào màn hình máy siêu âm không trò chuyện hay nhìn bà thêm một lần nào trong suốt buổi sáng hôm ấy. Rồi xem bà đến phải rụng thêm hai mươi sợi tóc vì căng óc ra mà phán đoán tôi đã làm gì cái cô gái xinh đẹp chạy vội từ phòng tôi ra và che mặt khóc Thêm một cái tên được cô y tá từ phòng ngoài xướng lên trong buổi sáng hôm đó. Cánh cửa phòng siêu âm kẹt mở ngập ngừng chậm chạp đến làm tôi cũng ngưng thở mất một nhịp. Cô gái với đôi gò má tròn và nước da con nít mở to mắt nhìn tôi sợ hãi hoảng hốt và cầu khẩn. Tôi chỉ chiếc giường lò xo ngay cạnh khuỷu tay mình không nhìn cô - Cô nằm lên đây. Chậm chạp nhưng luống cuống và hấp tấp cô ta tụt giày leo lên giường nằm cong như con tôm đã luộc chín. Da mặt cô tái xanh nhưng cánh tay trần lại ửng đỏ. Đọc qua phiếu khám tôi bảo - Cô cởi áo ra. Nằm thẳng nằm ngửa. Hai tay để quá đầu. Để tránh cho người bệnh nỗi khó xử trong suốt thời gian đó tôi chăm chú nhìn vào màn hình đang lưu kết quả một ca khám ổ bụng. Đến khi thấy lâu lâu tôi khẽ quay đầu lại thì đã thấy cô ta nằm đó các bắp cơ gồng lên căng thẳng. Trời cô ta làm mọi việc im lặng và thủ thế như một con mèo. - Cô cởi cả áo trong ra nữa. Thấy cô ta không nhúc nhích tôi nhắc lại lần thứ hai yêu cầu đó. Cô ta vụt nhỏm dậy tụt xuống giường mặc lại áo mang lại giày trong chớp mắt dù những ngón tay và ánh mắt của cô run lên bần bật. Rồi đẩy cửa thoát ra ngoài. Tất cả không một tiếng động. Giọng cô y tá ở ngoài với ít nhiều nghi hoặc xướng lên một cái tên nữa. Không hiểu sao tối đó từ căng-tin bệnh viện bước ra phố xá đã lên đèn đến tận cùng mọi ngõ ngách tôi có cảm giác buồn .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN