tailieunhanh - Chiếc Đĩa

Tôi là một người đốn củi. Tên tôi không đáng kể. Túp lều nơi tôi được sinh ra, và nơi tôi sắp chết đi, nằm ở bìa rừng. Họ nói những cánh rừng này tiếp tục trải dài, đến tận biển lớn vây quanh cả trái đất; họ nói những nhà bằng gỗ như nhà của tôi trôi trên biển lớn ấy. Tôi không biết gì cả về điều ấy; tôi chưa bao giờ thấy nó. Tôi cũng chưa bao giờ thấy phía bên kia của những cánh rừng. Khi chúng tôi còn là những thằng trẻ con, anh lớn. | Jorge Luis Borges Chiếc Đĩa Hoàng Ngọc Tuấn dịch Tôi là một người đốn củi. Tên tôi không đáng kể. Túp lều nơi tôi được sinh ra và nơi tôi sắp chết đi nằm ở bìa rừng. Họ nói những cánh rừng này tiếp tục trải dài đến tận biển lớn vây quanh cả trái đất họ nói những nhà bằng gỗ như nhà của tôi trôi trên biển lớn ấy. Tôi không biết gì cả về điều ấy tôi chưa bao giờ thấy nó. Tôi cũng chưa bao giờ thấy phía bên kia của những cánh rừng. Khi chúng tôi còn là những thằng trẻ con anh lớn của tôi đã bắt tôi thề rằng hai đứa sẽ cùng nhau đốn sạch hết cả cánh rừng này cho đến khi không còn một cây nào đứng nữa. Anh lớn của tôi bây giờ đã chết và bây giờ tôi có chuyện khác để theo đuổi và sẽ luôn luôn theo đuổi. Ở phía mặt trời lặn có một khe nước nơi tôi bắt cá bằng tay. Trong rừng có chó sói nhưng chó sói chẳng làm tôi sợ và cái rìu của tôi chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Tôi không nhớ tôi bao nhiêu tuổi nhưng tôi biết tôi đã già -- mắt tôi không nhìn thấy nữa. Dưới làng nơi tôi không dám phiêu lưu đến nữa vì chắc hẳn tôi sẽ lạc đường mọi người đều nói tôi là một kẻ bủn xỉn nhưng một người đốn củi thì có dành dụm được bao nhiêu Tôi đóng chặt cửa rồi chặn bằng một tảng đá để tuyết khỏi ùa vào. Một buổi xế chiều tôi nghe những bước chân kéo lê nặng nề rồi có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và một kẻ lạ mặt bước vào. Gã là một người già cao lớn trùm kín từ đầu đến chân bằng một tấm mền cũ sờn rách. Một vết sẹo cắt ngang khuôn mặt gã. Năm tháng có vẻ ban cho gã nhiều uy quyền hơn là sự suy yếu nhưng ngay cả như vậy tôi vẫn thấy gã đi đứng khó nhọc nếu không tựa vào chiếc gậy. Chúng tôi trao đổi vài lời mà bây giờ tôi không nhớ nổi. Rồi cuối cùng gã nói Tôi không có nhà ở và tôi ngủ bất cứ chỗ nào ngủ được. Tôi đã lang thang qua toàn cõi Saxony. Lối nói của gã phù hợp với tuổi tác của gã. Cha tôi ngày trước vẫn luôn luôn nói về xứ Saxony bây giờ người ta gọi là nước Anh. Trong nhà có bánh mì và vài con cá. Khi đang ăn chúng tôi không nói. Trời bắt đầu mưa. Tôi đem ra mấy

TỪ KHÓA LIÊN QUAN