tailieunhanh - Bức Tranh Thiếu Nữ Áo Lục
Cuộc đời, sự nghiệp của người họa sĩ tài hoa thăng trầm như những gam mầu ẩn hiện trên bức tranh. Đã có thời ông đạt đến đỉnh cao danh vọng và giàu có nhờ những bức tranh đẹp được ưa chuộng khắp nơi nhưng vô hồn và xa lạvới ông. Chính xu hướng thương mại hóa đã cướp đi niềm say mê sáng tạo và hạnh phúc của người họa sĩ. Những ngày cuối đời, mặc dù sức lực đã cạn kiệt, nhưng thiên nhiên thoáng đãng, tươi tắn với con người trong sáng vô tư, đã trả lại. | Quế Hương Bức Tranh Thiếu Nữ Áo Lục Cuộc đời sự nghiệp của người họa sĩ tài hoa thăng trầm như những gam mầu ẩn hiện trên bức tranh. Đã có thời ông đạt đến đỉnh cao danh vọng và giàu có nhờ những bức tranh đẹp được ưa chuộng khắp nơi nhưng vô hồn và xa lạvới ông. Chính xu hướng thương mại hóa đã cướp đi niềm say mê sáng tạo và hạnh phúc của người họa sĩ. Những ngày cuối đời mặc dù sức lực đã cạn kiệt nhưng thiên nhiên thoáng đãng tươi tắn với con người trong sáng vô tư đã trả lại cho ông khả năng và lòng ham muốn tìm tòi sáng tạo nghệ thuật và ông đã vẽ nên một kiệt tác - Bức tranh thiếu nữ áo lục. Đó là một du khách đặc biệt ông ta thường có mặt ở lăng rất sớm không qua cửa chính bởi người bán vé vào thăm lăng gần tám giờ mới làm việc còn ông bằng cách nào đó đã đi dạo trên những con đường rợp bóng thông tùng sứ nhãn từ sớm tinh mơ khi cái hoàng cung u trầm diễm lệ của vị vua đã khuất còn chìm trong màn sương. Có khi ông còn làm việc trong ánh sáng lờ mờ yếu ớt của đêm chưa hẳn qua ngày chưa hẳn tới. Mắt mở căng ông cố nắm bắt một chút lạnh lẽo ẩm ướt run rẩy tái xám của thứ ánh sáng ma quái bằng những nhát cọ khắc khoải bướng bỉnh cho đến lúc tóm bắt được nó trên lụa trước khi nó vuột vào rạng đông. Khi hoàng cung của cõi chết bắt đầu hiện ra rỡ ràng diễm lệ dưới ánh dương quang họa sĩ ngừng tay. Ông ngồi dựa vào thân cây trang nghiêm tĩnh mặc như một kẻ thiền tọa lắng nghe như uống từng giọt âm thanh mê hồn tắm đẫm hương sứ của lũ chim sớm. Ta trồng nơi đây nhiều cây để gọi chim về. vị vua chủ nhân lăng từng ước muốn như vậy ở văn bia. Đối với họa sĩ khoảnh khắc ấy thật kỳ diệu. Nỗi đời tan biến và ông đắm chìm trong bản hợp xướng tuyệt vời của các chú chim bé bỏng. Chính giữa lúc ấy ông bỗng nghe một tiếng thở dài ông giật mình nhìn quanh. Chẳng có ai ngoài ông và lũ chim. Càng ngày họa sĩ càng cảm thấy ông không chỉ một mình trong sớm tinh mơ. Có ai đó luẩn quẩn quanh ông. Một tiếng chân một tà áo mơ hồ như ảo giác đã làm ông mất thanh thản.
đang nạp các trang xem trước