tailieunhanh - Truyện kinh dị Trở Thành Ma Cà Rồng
- Ta đi thôi, Andrew. - Emily bảo cậu em. - Chị còn cả núi bài tập ở nhà. - Đợi tí đã. - Andrew thì thầm. - Tí nữa thôi. Cậu nhìn quanh công viên Shadysidẹ Trời gần như đã tối đen. Hai chị em chỉ cần ở lại đây thêm vài phút. Ở lại cho đến khi trời hoàn toàn tối. Đấy là lúc tất cả bà con họ hàng nhà chúng sẽ kéo ra. Mọi người ai cũng biết điều đấy. Emily gạt mấy sợi tóc đỏ lượn sóng của mình ra khỏi mặt. - Không có. | R. L. Stine Trở Thành Ma Cà Rồng Chương 1 - Ta đi thôi Andrew. - Emily bảo cậu em. - Chị còn cả núi bài tập ở nhà. - Đợi tí đã. - Andrew thì thầm. - Tí nữa thôi. Cậu nhìn quanh công viên Shadysidẹ Trời gần như đã tối đen. Hai chị em chỉ cần ở lại đây thêm vài phút. Ở lại cho đến khi trời hoàn toàn tối. Đấy là lúc tất cả bà con họ hàng nhà chúng sẽ kéo ra. Mọi người ai cũng biết điều đấy. Emily gạt mấy sợi tóc đỏ lượn sóng của mình ra khỏi mặt. - Không có tí nào hết - chị nói. - Đi ngay đi Andrew chẳng thể chịu nổi mỗi khi Emily lên giọng chỉ huỵ Chị mười hai tuổi rưỡi lớn hơn cậu một tuổi. Như thế liệu chị có khôn hơn không Có quyền trở thành Emily - Quái vật mình sư tử đầu cánh chim ưng Với biệt danh là Biết Tuốt hay không Đây là những gì thực sự khiến Andrew suýt chết cười Emily nghĩ chị ấy thật hoàn hảo Chị nghĩ mình giỏi môn bóng chày. Rất kênh kiệu chị nghĩ mình có hàng nghìn đứa bạn. Thêm vào đó chị luôn khoe khoang về khiếu thẩm mỹ áo quần của mình. Xét về phương diện cá nhân Andrew nghĩ trông chị như một đứa dở hơi cứ chạy lồng lên khắp trường với cái váy nhàu nát và chuỗi hạt ngọc trai giả. Nhưng đây mới là điều khôi hài nhất Emily nghĩ mình là người đẹp tuyệt trần. Andrew biết mình không đẹp trai. Cậu gầy nhom. Tóc có màu pha giữa nâu và đỏ. Mắt cậu màu nâu sạm trên má thì có hàng triệu nốt tàn nhang. Nhưng có hề gì cơ chứ Chẳng quan trọng. Chí ít thì mũi cậu cũng không hếch ngược lên trời như mũi Emily. - Chị thật là ngốc - Emily càu nhàu. - Tại sao chị lại đi nghe lời em xúi không đi xe buýt từ trường. Đoạn đường chỉ mất có mười lăm phút. Nếu chị đi xe buýt bây giờ chị đã về đến nhà và đã làm xong một nửa bài tập rồi. - Suỵt Andrew ra hiệu. Làm sao mà cậu có thể nghe được những bước chân đang đến bởi những tiếng càu nhàu không ngớt của Emily. - Ta đi thôi - Emily giục - Đi thôi Android Andrew nhăn mặt. Emily nghĩ mình thật thông minh khi gọi em là Android . Thằng bé phải từ bỏ ý định bây giờ. Nó sẽ nghĩ sang thứ khác quan trọng hơn. Nó
đang nạp các trang xem trước