tailieunhanh - SỰ TÍCH HOA PHƯỢNG VĨ

Ngày xưa, xưa lắm, ở một vùng đất đồi kia, có một ông thầy dạy võ nổi tiếng về tài đánh kiếm. Vợ ông chết sớm, ông thương vợ, không lấy ai nữa nên ông không có con. | SỰ TÍCH HOA PHƯỢNG VĨ Ngày xưa xưa lắm ở một vùng đất đồi kia có một ông thầy dạy võ nổi tiếng về tài đánh kiếm. Vợ ông chết sớm ông thương vợ không lấy ai nữa nên ông không có con. Ông đi xin năm người con trai mồ côi ở trong vùng về làm con nuôi. Ngoài những giờ luyện võ ông lại cho năm người đi học chữ vì ông muốn năm người cùng giỏi võ giỏi văn. Tuổi năm người con xấp xỉ ngang nhau. Năm ấy họ chỉ mới mười ba mười bốn. Người nào học cũng khá và tài múa kiếm thì nổi tiếng khắp vùng. Ai cũng dễ nhận được họ vì ông sắm cho năm người năm bộ quần áo màu đỏ để mặc ra đường. Thương bố nuôi nên năm người con rất biết nhường nhịn nhau và yêu quý mọi người trong làng. Năm ấy trong nước có loạn. Giặc ngoài kéo vào. Nhà cháy người chết. Tiếng kêu khóc và lòng oán giận cứ lan dần lớn dần. Đâu cũng đồn tên tướng giặc có sức khỏe kỳ lạ. Chỉ cần đạp nhẹ một cái cũng làm bật gốc được một thân cây to. Hắn lại sử dụng một cây thương dài và nặng đâm chết từng xâu người một cách dễ dàng. Mọi người còn đồn thêm rằng hắn sở dĩ khỏe như vậy là vì hắn thích ăn thịt sống và đặc biệt hơn nữa là chỉ thích ăn toàn xôi gấc chứ không thích ăn cơm mỗi lần hắn ăn hàng chục cân thịt cùng với một nong xôi gấc lớn. Người thầy dạy võ ở vùng đất đồi nọ định xin vua đi đánh giặc thì ngã ra ốm. Tay chân ông bị co quắp cả lại. Cụ lang giỏi nhất vùng đến xem bệnh và chỉ biết là ông uống phải thuốc độc. Ai cũng nghi tên tướng giặc đã ngầm cho những kẻ chân tay của hắn đi tìm giết trước những người tài giỏi trong nước. Người thầy dạy võ vừa uống thuốc vừa ngày đêm ra sức tập luyện để tay chân mình lại cử động được như xưa. Một buổi sáng tên tướng giặc bất thình lình phóng ngựa dẫn quân lính của hắn kéo ập vào làng. Hắn thấy ông thầy dạy võ đang lấy chân đạp vào một gốc cây sung to. Cây sung lúc đầu bị rung khe khẽ rồi mỗi lúc rung một mạnh hơn. Sau đó ông nhấc một cái cối đá to đưa lên đưa xuống vẻ còn mệt nhọc. Tên tướng giặc cười phá lên rồi xuống ngựa giơ chân đạp nhẹ vào thân cây sung. Thế là cây sung