tailieunhanh - Chạm vào yêu thương
Em nhớ anh Sau câu nói của tôi là 1 thoáng im lặng . Sự im lặng đến ngột ngạt. Cuối cùng anh là người lên tiếng trước, có chút ngập ngừng: _ Anh nghĩ .chúng ta không nên như vậy _Em biết- tôi thở hắt ra- nhưng em không kiềm chế được, em xin lỗi _Uhm, không sao đâu Nhận thấy cuộc nói chuyện đã trở nên ngại ngùng tôi chủ động tạm biệt dù vẫn muốn được nghe giọng nói của anh thêm 1 chút nữa: _ Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi. Bye anh . | p f p f p f p f p f I p J I ij J I p J I p I p I pp I pp P PPP Jl Chạm vào yêu thương I yp J I yp j J I yp j J I yp j J I yp j J I yp j J I p yp J I p yp J CHẠM VÀO YÊU THƯƠNG 1. Em nhớ anh Sau câu nói của tôi là 1 thoáng im lặng . Sự im lặng đến ngột ngạt. Cuối cùng anh là người lên tiếng trước có chút ngập ngừng _ Anh nghĩ. .chúng ta không nên như vậy _Em biết- tôi thở hắt ra- nhưng em không kiềm chế được em xin lỗi _Uhm không sao đâu Nhận thấy cuộc nói chuyện đã trở nên ngại ngùng tôi chủ động tạm biệt dù vẫn muốn được nghe giọng nói của anh thêm 1 chút nữa _ Cũng muộn rồi anh đi ngủ đi. Bye anh _ Uhm chúc em ngủ ngon Tôi gác máy rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ 12h đêm gió thổi vào hun hút. Lạnh. Nhưng tôi mặc kệ. Tim tôi còn lạnh giá hơn gấp trăm lần. Xa xa thi thoảng từ 1 vài ô cửa sổ vẫn hắt ra chút ánh sáng trắng đơn điệu. Chúng le lói giữa đêm đen tĩnh mịch rồi như bị dao động bởi luồng gió đông buốt giá. Đêm Tôi yêu nó nhưng cũng sợ chính cái màu đen thăm thẳm ngút tầm mắt ấy. Tôi trải sự cô đơn hẫng hụt trống rỗng của mình trong đêm. Và sau 1 ngày miệt mài với đống lí thuyết bài vở khi đầu óc không còn vướng bận điều gì tôi đối diện với màn đêm với bóng tối trong lòng mình và lặng lẽ nhớ anh Anh là mối tình đầu của tôi. Anh hơn tôi 4 tuổi cao ráo không đẹp trai lắm nhưng rất duyên. Tôi thích nụ cười của anh và tôi yêu ánh mắt dịu dàng trìu mến của anh vô ngần. Anh có cái ôm ấm áp nhất thế gian này tôi tin thế. Và chỉ anh mới cho tôi cảm giác yên bình dễ chịu như đang trú chân ở thiên đường. Tôi rất yêu anh nhưng chính tôi chính sự bướng bỉnh của 1 đứa trẻ con chính những hờn ghen vô cớ dai dẳng mà tôi đã đẩy những nứt vỡ giữa tôi và anh đi quá xa. Chúng tôi chia tay vào 1 ngày nắng- ngày nắng buồn nhất trong đời tôi. Tôi đã khóc rất nhiều nhưng tôi không níu kéo anh. Không phải tôi không yêu anh mà bởi tôi muốn giữ cho mình 1 chút lòng tự trọng để đối diện nỗi đau này để anh không mệt mỏi và tôi có thể nhanh chóng quên anh. Nhưng tôi chưa từng ngừng .
đang nạp các trang xem trước