tailieunhanh - HƯƠNG KHÓI LÊN TRỜI
Hương đang phỏng vấn xin việc. Hai bàn tay cô đều để trên bàn. Điện thoại rung mãi trong túi quần, hết nhịp này đến nhịp khác. Tiếng rung ù ù trong căn phòng máy lạnh kín bưng làm cô có cảm tưởng như tiếng chạy của nhà máy xay lúa ở quê mình. - Em về đi. Cám ơn em đã đến dự phỏng vấn của công ty chúng tôi. Chờ thông báo sau nhé. - Dạ. Cám ơn chị. Chào chị. | HƯƠNG KHÓI LÊN TRỜI Hương đang phỏng vấn xin việc. Hai bàn tay cô đều để trên bàn. Điện thoại rung mãi trong túi quần hết nhịp này đến nhịp khác. Tiếng rung ù ù trong căn phòng máy lạnh kín bưng làm cô có cảm tưởng như tiếng chạy của nhà máy xay lúa ở quê mình. - Em về đi. Cám ơn em đã đến dự phỏng vấn của công ty chúng tôi. Chờ thông báo sau nhé. - Dạ. Cám ơn chị. Chào chị. Hương thở dài. Vậy là lại rớt. Cô đã nhận mấy chục câu Chờ thông báo sau này rồi. Đó chỉ là cách nói từ chối cho dễ nghe. Thò tay vào túi quần lấy điện thoại cô vừa nghĩ đến tương lai mù mịt và một hiện tại làm việc thời vụ trôi nổi hết nơi này đến nơi khác. Công việc không ổn định. Tiền bạc không ổn định. Nhà cửa không ổn định. Rất nhiều thứ cơ bản không ổn định. Điều lo phiền nhất của cô là làm mẹ thất vọng. Giấc mơ của cô là học thật giỏi kiếm được việc tốt và có thể chăm lo cho mẹ những năm tháng cuối đời nhàn hạ sung sướng. Cô biết mình không được thông minh bằng người. Nhưng cô có thể bù đắp bằng sự chăm chỉ. Đó là lý do vì sao cô chọn ngành ngoại ngữ. Ở trường huyện ai cũng học thêm luyện thi phương tiện nghe nhìn kết nối hiện đại . sôi nổi không kém ở thành phố lớn. Cô vẫn cù lần với cái radio catssette chạy bằng bình ắc quy. Mẹ bán rau ở chợ huyện lượm bạc cắc bỏ ống năm này qua năm khác để dành cho con gái lên thành phố học đại học. Sự chăm chỉ như cái nhãn dán trên trán cô suốt những tháng năm cắp sách. Cô chưa bao giờ xếp hạng đầu lúc nào cũng dưới vài cái tên. An ủi mình thì có thể bảo nằm trong nhóm Top Ten. Rất nhiều bạn học của cô tranh thủ làm thêm có khi bỏ học hàng tuần để đưa khách du lịch đi tua. Tiền đến tay mà không làm thì phí quá. Cô không dám làm như thế vì sợ bị cấm thi. Cô không dám làm rất nhiều thứ vì mục đích chính của cô là học. Lúc nào cô cũng nhớ hình ảnh mẹ ngồi ở rìa chợ bên những bó rau rẻ tiền lam lũ đến thương. Cầm mảnh bằng đại học cả năm mà chỉ như một sinh viên với công việc thời vụ làm sao ăn nói với mẹ Mẹ sẽ không thể hiểu tại sao thành phố đầy những
đang nạp các trang xem trước