tailieunhanh - Ngày mai trời không có gió

Cận cảnh phim thời sự trên tivi, mẹ gào lên trong sự khuyên giải của mọi người rồi đưa tay chỉ vào mặt John, khóc lu loa và chửi rủa. Suốt đêm Giang không ngủ được, bực mình mẹ gay gắt muộn phiền chuyện dzic dzăc chiến tranh, thương John-ông già bị hội chứng chiến tranh. Sáng hôm sau, đến cơ quan cáo ốm để xin nghỉ việc, từ Hà Nội Giang đáp tàu về quê, hy vọng còn gặp được John, có khi cũng chẳng nói gì bởi mọi thứ đã rõ ràng nhưng cô vẫn muốn thấy lại. | Ngày mai trời không có gió Truyện ngắn của Nguyễn Thu Trân Cận cảnh phim thời sự trên tivi mẹ gào lên trong sự khuyên giải của mọi người rồi đưa tay chỉ vào mặt John khóc lu loa và chửi rủa. Suốt đêm Giang không ngủ được bực mình mẹ gay gắt muộn phiền chuyện dzic dzăc chiến tranh thương John-ông già bị hội chứng chiến tranh. Sáng hôm sau đến cơ quan cáo ốm để xin nghỉ việc từ Hà Nội Giang đáp tàu về quê hy vọng còn gặp được John có khi cũng chẳng nói gì bởi mọi thứ đã rõ ràng nhưng cô vẫn muốn thấy lại đôi mắt xanh mờ đục với hai dòng nước mắt ám ảnh. - John đi rồi ngay sau khi xong việc. Bác cả bảo như thế. Có khi bây giờ nó còn ở Hà Nội nghe đâu phải loanh quanh vài ba ngày rồi mới đi con lộn ra ngoài ấy biết đâu còn kịp đây số di động của nó. Trước khi quay ra Hà Nội Giang ghé thăm bác Đào người vợ chỉ có sáu ngày nhưng đã cả đời chờ đợi bác Đương. Bác Đào ngồi nhặt hoa bưởi rụng trên thềm nhà tóc bác bạc lấp lánh ánh kim dưới nắng chiều. Nếp hằn thời gian ghi dấu trên mặt nhưng mắt bác vẫn sáng bừng nét thanh xuân khi ghe Giang nhắc đến người chồng sáu ngày của mình. Thời bác Đương đi B cuộc chiến đang đến hồi khốc liệt nên người vợ trẻ không có thư chồng để làm kỷ niệm dưới ba lớp giấy gói cẩn thận trong bao gối là một lá thư duy nhất thư đơn vị bác Đương. Người ta cảm ơn và ngợi khen người vợ trẻ dũng cảm đã để chồng mình trở về chiến trường đúng hạn. Thế thôi bây giờ sau gần bốn mươi năm đôi vợ chồng trẻ ngày xưa mới thật sự được trở về với nhau. Bác Đào bảo cháu thấy đấy vườn bưởi đụn rơm cầu ao. tất cả đều như sạch hơn tinh tươm hơn sau khi John đưa xương cốt ông ấy về. Ra Hà Nội John ở nhà bụi ăn cơm bụi nói chuyện theo kiểu người bị hội chứng chiến tranh. Ngồi nơi quán nước vỉa hè dọc theo Bờ Hồ xoay xoay ly nước trong tay có đến mấy lần Giang nhìn sâu vào mắt John - Ông thấy Hà Nội của tôi đẹp không -Đẹp nhưng không bằng những ráng chiều ở Kontum khi ấy chúng tôi còn nghe được cả tiếng chim trong mùi khói súng khét lẹt cả mùi thịt người bị nướng chín. -

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.