tailieunhanh - Lời thú nhận cuối cùng

Đứa con trai của Hoài đến mời tôi về gặp anh gấp bởi bệnh anh đã đến giai đoạn tuyệt vọng, bệnh viện đã phải trả anh về nhà! Thế là một người bạn thân nữa của tôi sắp sửa ra đi. Vẫn cái bệnh gan chết tiệt đáng nguyền rủa ấy. Ba mươi hai năm trời đã trôi qua tôi làm sao quên được cái vạt rừng đầy những đầm lầy hoang dại kinh người ấy! Một vách núi đá dựng đứng khiến nơi đây ban ngày ngắn lạ, chỉ hai giờ chiều là mặt trời đã khuất bóng | A . J 1 r 1 Ấ A Lời thú nhận cuôi cùng TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG HỒNG QUANG Đứa con trai của Hoài đến mời tôi về gặp anh gấp bởi bệnh anh đã đến giai đoạn tuyệt vọng bệnh viện đã phải trả anh về nhà Thế là một người bạn thân nữa của tôi sắp sửa ra đi. Vẫn cái bệnh gan chết tiệt đáng nguyền rủa ấy. Ba mươi hai năm trời đã trôi qua tôi làm sao quên được cái vạt rừng đầy những đầm lầy hoang dại kinh người ấy Một vách núi đá dựng đứng khiến nơi đây ban ngày ngắn lạ chỉ hai giờ chiều là mặt trời đã khuất bóng. Rừng âm u thiếu nắng đầy những cây dây leo những cây gỗ khòng khèo kỳ lạ với những bộ rễ lằng nhằng chằng chịt to lớn như những thân con rắn đang trằn mình ngoi trên mặt đất rồi sau đó lại rúc sâu xuống đám bùn lầy sền sệt đen ngòm. Ở đấy chứa đầy những loài rết sâu cuốn chiếu bò cạp khổng lồ và muỗi vắt. Có một bệnh viện nhỏ tiền phương đóng ở đó. Nó đã hai lần chịu cảnh máy bay T28 đến bỏ bom bắn phá làm chết mất 6 nhân viên của bệnh viện và 11 thương binh. Hoài và tôi thuở đó cùng làm y tá. Chúng tôi đã từng đói cơm hàng tháng trời chỉ ăn những củ rừng lạ rất ngứa cùng với những mớ rau môn thục tai voi mọc ở bờ suối. Hai chúng tôi đã chịu cảnh sốt rét da mặt vàng bủng beo chân tay run rẩy phải chống gậy chậm chạp bước đi như một ông già giữa tuổi hoa niên . Và bây giờ mặc dù những tháng năm dài chồng chất lên nhiều như thế mà món nợ của nơi hoang dã đó đã lên tiếng gọi bạn tôi trở về. Bệnh gan đã phát triển đến giai đoạn cuối cùng thời kỳ xơ gan cổ chướng . Căn nhà anh vẫn như xưa chật hẹp sơ sài hai vợ chồng cùng làm giáo viên phải nuôi hai đứa con nhỏ vì thế cuộc sống họ vô cùng đạm bạc. Anh nằm trên một chiếc giường gỗ tồi tàn. Trên người anh phủ một chiếc mền nhưng tôi vẫn thấy cái bụng rất lớn của anh nổi phình lên sau lần vải ấy. Anh nói với tôi giọng nói rời rạc đôi lúc yếu đuối như hụt hơi nhưng vẫn nghe rất rõ - Mình xin lỗi đã làm phiền cậu vì biết cậu rất bận. nhưng mình biết rằng chỉ có cậu mới giúp được thôi. Mình vô cùng biết ơn cậu trước khi mình lìa

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.