tailieunhanh - Ngày ấy anh và em

Em đã sống ở đây được 2 năm rồi Con đường này em đã đi được 2 năm rồi Nhưng sao trong em luôn có cảm giác xa lạ Tất cả mọi thứ dường như chỉ là hôm qua Ngày ấy em và anh Em hỏi anh: Anh yêu em từ khi nào? Anh mỉm cười nói rằng: Từ khi em sinh ra đời, ông trời đã định sẵn anh yêu em. .Em hạnh phúc ôm anh. Mùa đông năm ấy đối với em được yêu anh là một điều tuyệt vời nhất mà ông trời dành tặng cho em | Ngày ấy anh và em Em đã sống ở đây được 2 năm rồi. Con đường này em đã đi được 2 năm rồi. Nhưng sao trong em luôn có cảm giác xa lạ. Tất cả mọi thứ dường như chỉ là hôm qua. Ngày ấy em và anh Em hỏi anh Anh yêu em từ khi nào Anh mỉm cười nói rằng Từ khi em sinh ra đời ông trời đã định sẵn anh yêu em. Em hạnh phúc ôm anh. Mùa đông năm ấy đối với em được yêu anh là một điều tuyệt vời nhất mà ông trời dành tặng cho em. Em và anh 2 con người vốn rất trầm tính thích sự yên tĩnh nên ít giao tiếp với bên ngoài. Nơi yêu thích của cả anh và em là thư viện trường. Và chính nơi đó đã cho em được gặp anh. Hằng ngày khi không có giờ học trên lớp là em lại chạy ngay tới thư viện. Em rất thích đọc tiểu thuyết mà trường mình thì mấy cái sách đấy nhiều không đếm xuể. Em chọn cho mình một góc nhỏ gần cửa sổ ở phía cuối phòng. Lúc nào cái chỗ ấy chỉ có anh và em. Giờ nghĩ lại thấy dường như nơi đó là nơi hẹn hò thường xuyên của đôi mình thì phải. Một cuộc hẹn trong im lặng em và anh lặng lẽ lật từng trang sách chăm chú đọc. Phải mất một thời gian dài hình như là 1 tháng chúng ta mới bắt chuyện với nhau. Hôm đó trong lúc vội vàng đi đâu đó anh đã làm rơi cái thẻ SV. Lúc ra về em nhìn thấy nhưng đã quá muộn để gọi anh quay lại lấy. Trần Anh Khang. Lớp K46E06 Hôm sau em trả lại cho anh anh mỉm cười và chúng ta chính thức trò chuyện với nhau. Ngày qua ngày em với anh thân càng thân và rồi thì chả biết khi nào trái tim nhỏ bé của em đập rộn ràng khi anh xuất hiện khi không được gặp anh thì một cảm giác nhơ nhớ trong tim mong chờ ngày mai được ngắm nhìn anh trong thư viện. Ngày 24 12 thư viện trường vốn đã ít hôm nay càng ít hơn. Nói thẳng ra là chỉ còn em và anh. Mọi người đi chơi giáng sinh hết rồi. Em vẫn lặng lẽ công việc của mình ngồi đọc truyện. Đến một đoạn bất chợt nước mắt em rơi xuống. Anh ngừng lại ngước nhìn em. Đôi tay anh dịu dàng lấy giấy lau cho em. Em khóc nhọ hết mặt rồi kìa. Trông xấu chết đi được. Tim em vẫn điên cuồng đập thình thịch. Em và anh gần nhau là thế. Hôm nay