tailieunhanh - Một bản piano

Anh bắt đầu im lặng. Căn phòng cũng im lặng. Căn nhà cũng mất hết mọi âm thanh. Sự im lặng đem theo cơn gió lạnh lẽo mới thổi khắp căn phòng. Anh lấy hai tay ôm lấy mặt. Vẫn nóng bừng. Cơn giận vừa mới đi qua và để lại những dư chấn khó chịu. Cô đã đi đâu anh chẳng rõ. Anh nhìn lại đống đổ nát trước mặt. Chiếc piano điện của anh nằm trên sàn, im lìm lạnh lẽo. | Một bản piano Anh bắt đầu im lặng. Căn phòng cũng im lặng. Căn nhà cũng mất hết mọi âm thanh. Sự im lặng đem theo cơn gió lạnh lẽo mới thổi khắp căn phòng. Anh lấy hai tay ôm lấy mặt. Vẫn nóng bừng. Cơn giận vừa mới đi qua và để lại những dư chấn khó chịu. Cô đã đi đâu anh chẳng rõ. Anh nhìn lại đống đổ nát trước mặt. Chiếc piano điện của anh nằm trên sàn im lìm lạnh lẽo. Cô đã vô ý làm rơi nó xuống cầu thang và nó đã chẳng thể phát ra âm thanh được nữa. Anh đã rất tức giận với cô. Bỗng nhiên anh thấy hối tiếc anh đã chẳng thể kiểm soát được cơn giận của mình. Anh ít khi tức giận nhưng nếu đã tức giận thì cơn giận đó sẽ bùng nổ làm anh chẳng thể kiểm soát được. Và người phải chịu đựng sự bùng nổ chẳng ai khác ngoài vợ anh. Anh và cô quen nhau yêu nhau rồi đi đến kết hôn tất cả bắt nguồn từ những âm thanh ma thuật phát ra từ cây đàn piano. Anh thích nghe piano từ nhỏ lúc nào anh cũng có một mơ ước ngự trị trong tâm trí một lúc nào đó sẽ được chơi piano. Nhưng ước mơ ấy của anh phải chờ đến khi trưởng thành có một công việc ổn định mới trở thành hiện thực. Và anh đi học chơi piano. Và ở lớp piano ấy anh quen cô. Rồi hai người yêu nhau. Đơn giản chỉ có vậy. Tình yêu đã chớm nở khi anh nhìn thấy đôi tay mảnh khảnh lướt trên những phím đàn của cô giáo. Đó chính là cô. Đó là một cảm xúc mãnh liệt khó tả ngưỡng mộ xen lẫn với những rung động đầu tiên. Cô cũng nhận ra tình cảm của anh khi anh luôn nán lại sau mỗi buổi học để nói chuyện với cô năn nỉ cô chơi thêm một bản nhạc. Những lúc ấy chỉ có hai người trong căn phòng nhỏ tràn ngập âm thanh. Anh lặng ngắm người nghệ sĩ còn mặt cô thì mỗi lúc một ửng đỏ. Hai năm sau cũng trong căn phòng ấy cũng chỉ có hai người nhưng giờ đã đổi chỗ. Người ngồi trước cây đàn giờ là anh đang đánh một bản nhạc được tập trong nhiều tháng trời. Và cô ngồi đối diện lặng người nghe. Mãi đến khi không gian bất chợt im lặng cô mới sực tỉnh. Cuối bản nhạc có 3 nốt nhạc lạ không phát ra từ cây đàn mà là từ miệng người đang chơi Anh yêu em 3 nốt .