tailieunhanh - Người xưa

Người ta không níu kéo vì tự cho mình cao thượng, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho sự tự tôn của họ. Họ chẳng mảy may biết rằng khi ai quay bước đi chính là lúc người đó muốn được níu lại nhất. Đung đưa chiếc thìa bạc lanh canh trong tách café latte, cô bâng quơ nhìn ra bầu trời đằng sau khung cửa sổ | íòP Cểề Người xưa b fe F Người ta không níu kéo vì tự cho mình cao thượng nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho sự tự tôn của họ. Họ chẳng mảy may biết rằng khi ai quay bước đi chính là lúc người đó muốn được níu lại nhất. Đung đưa chiếc thìa bạc lanh canh trong tách café latte cô bâng quơ nhìn ra bầu trời đằng sau khung cửa sổ. Bầu trời hôm nay bàng bạc không xám ngoét nhưng vừa đủ lạnh lùng. Thời gian trôi chầm chậm qua kẽ tay luồn qua mái tóc như làn gió thổi nguội tách café thổi nguội đi cả hơi ấm bên trong trái tim cô thổi nguội cả một niềm đau thổn thức hai năm về trước một mối tình chạm đất vỡ tan. Hơi lạnh mùa thu Seoul từ bên ngoài chỉ vừa đủ mạnh để đập vào cửa sổ và tan biến trở lại hòa vào con phố vắng teo bên trong quán bất chấp máy sưởi vẫn chạy rù rì đánh lừa con người bằng một sự ấm áp giả tạo cô co ro kéo lại chiếc áo len mỏng. Thời gian mải miết trôi công việc ngập đầu khiến người ta sống nhanh hơn và nhạt đi. Để rồi một sáng bạc thếch người ta ngồi lại trong quán café vứt hết đi để tĩnh lại trong khoảnh khắc để thấy mình đã sống vội vã thế nào và cả biết tại sao ta lại cố lao thật nhanh trong cuộc sống Sống thật nhanh thật vội để tránh né những lúc thế này chậm lại một chút thôi thì bao nhiêu thứ lại ùa về khiến con tim yếu đuối và khờ dại lại run rẩy vì những ký ức. - Em. Cô chuyển ánh mắt từ khung trời bàng bạc sang phía giọng nói cất lên và cô chạm vào ánh mặt ấy. Ánh mặt ấm áp lạnh lùng gần gũi lạ lẫm vui tươi đau buồn. Ánh mặt cô không thể quên vẫn thường mơ thấy nhưng chẳng mong gặp lại. Là .