tailieunhanh - Tháp trắng

“Giữa hai mươi mấy ngôi tháp vừa cũ vừa mới, cổ kính rêu phong, có một ngôi tháp suốt gần ba trăm năm vẫn giữ nguyên màu trắng. Ngôi tháp như thách thức mọi sóng gió bể dâu của thế gian, vẫn cứ mang một màu tinh bạch. Hệt như cuộc đời của vị hòa thượng tôn quý đang an nhiên nơi Niết Bàn kia vậy”. Có lão sư cụ Phải lòng mụ câm Hai đứa ăn nằm Sanh thằng trọc nhỏ Ngày bắt gõ mõ Nammô nam mô Đợi khi đêm về Cho gặm thịt chó Sau mấy trận mưa. | Tháp trăng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRẦN THIÊN LỘC Giữa hai mươi mấy ngôi tháp vừa cũ vừa mới cổ kính rêu phong có một ngôi tháp suốt gần ba trăm năm vẫn giữ nguyên màu trắng. Ngôi tháp như thách thức mọi sóng gió bể dâu của thế gian vẫn cứ mang một màu tinh bạch. Hệt như cuộc đời của vị hòa thượng tôn quý đang an nhiên nơi Niết Bàn kia vậy . Có lão sư cụ Phải lòng mụ câm Hai đứa ăn nằm Sanh thằng trọc nhỏ Ngày bắt gõ mõ Nammô nam mô Đợi khi đêm về Cho gặm thịt chó. Sau mấy trận mưa đầu mùa cỏ non lên xanh um đồi Long Bích. Nơi đây nghiễm nhiên trở thành thiên đường của lũ mục đồng. Sáng sáng dắt trâu ra thả dưới chân đồi rồi thỏa sức bày trò nghịch ngợm cả ngày. Chiều dong trâu về bụng con nào con nấy no căng cỏ. Cả người lẫn trâu đều phởn phơ nhàn tản vô cùng. Chiều nay về ngang chùa Thập Tháp cả lũ tự nhiên hè nhau gân cổ rống to bài vè đó rồi cười ré lên quất trâu bỏ chạy. Thầy Liễu Triệt ngồi bên bàn nước đặt trước hiên. Sợi khói bốc lên từ chén trà vừa rót cứ dài mãi dài mãi ra ngui ngút trong cái bầu không se se lành lạnh lãng đãng một chút rồi tan vào bóng chiều nhập nhoạng. Ánh mắt sư thầy hướng về phía tấm bình phong bằng đá đặt ở phía cổng. Đằng sau đó là con đường đất loang lổ những vũng nước mưa con đường vừa rộn lên những tiếng cười của lũ trẻ trâu. Những tiếng cười trong trẻo đến nhói lòng. Lâu thật lâu thầy mới rời khỏi ghế lững thững bước xuống sân. Đã bốn tháng rồi. Kể từ cái đêm hòa thượng Liễu Triệt bắt gặp một người con gái nằm khóc rấm rứt bên cổng chùa trên người không một mảnh vải che thân. Cô gái không phải người làng. Ngay ngày hôm sau thầy đã nhờ phật tử và tăng chúng đi dò hỏi khắp các làng lân cận nhưng không làng nào có người mất tích. Có lẽ cô cũng không phải là người ở phủ này. Hỏi chuyện cô gái thì cô chỉ ú ớ lắc đầu và khóc. Thầy cho dựng một gian nhà tranh nằm biệt lập phía sau chùa để cô ở tạm. Mọi người trong chùa gọi cô là chị Câm. Chuyện tưởng chỉ có vậy nhưng miệng lưỡi thế gian độc địa mấy ai lường Hòa thượng Thật Kiến - Liễu

TỪ KHÓA LIÊN QUAN