tailieunhanh - Hẹn anh vào một ngày nắng

23 tháng chạp, ô tô về đến bến lúc 5h30 sáng. Nó bước xuống xe, cảm giác nôn nao biến mất khi từng cơn gió lạnh lạnh phả vào mặt. Đeo túi lên vai, kéo vali ra khỏi bến xe, nó bước chầm chậm trên con đường quen thuộc về nhà. Đường phố vẫn vắng tanh, đến nỗi nó có thể nghe tiếng bánh xe của chiếc vali kéo cũ kĩ. Nó cứ bước từng bước, vừa đi vừa cố gắng hít hà cái không khí | 9W9WWWWHW99 Hẹn anh vào một ngày nắng 23 tháng chạp ô tô về đến bến lúc 5h30 sáng. Nó bước xuống xe cảm giác nôn nao biến mất khi từng cơn gió lạnh lạnh phả vào mặt. Đeo túi lên vai kéo vali ra khỏi bến xe nó bước chầm chậm trên con đường quen thuộc về nhà. Đường phố vẫn vắng tanh đến nỗi nó có thể nghe tiếng bánh xe của chiếc vali kéo cũ kĩ. Nó cứ bước từng bước vừa đi vừa cố gắng hít hà cái không khí lạnh lạnh mà trong trẻo không nhiễm cả tấn bụi như ở Thủ đô. Nhưng càng gần đến nhà bước chân của nó bất giác nhanh hơn. Đứng trước ngôi nhà cửa sắt xanh ngoài hiên để vô số những cây hoa nó không nhớ hết tên cảm giác trong nó như vỡ òa. Về đến nhà rồi. Cảm giác thật sự rất yên bình. Mẹ nó mở cửa cười hiền hiền. Nó những muốn chạy lại ôm chặt mẹ và nói con về rồi nhớ mẹ quá nhưng lại chỉ lặng lẽ kéo vali vào nhà chào mẹ một câu thông thường. Có lẽ nó giống bố không hay thể hiện tình cảm bằng lời nói. Trèo 5 làn cầu thang chui vào cái ổ thân yêu của nó quăng mình xuống giường quơ quơ tay rồi lại giật mình. nằm im. Thói quen thực sự là một thứ đáng sợ. Mẹ đã trải sẵn grap giường cho nó chăn gối cũng được phơi còn thơm mùi nắng. Lăn một vòng nó ôm con gấu vào lòng nhắm .