tailieunhanh - Những vì sao lạc

Tôi đã xa vùng đất ấy mấy mươi mùa trăng, bỏ lại những kỷ niệm cùng em trên con đường nhỏ nhuộm vàng lá me bay, bên bờ biển hát, cạnh dòng sông trôi lặng lờ nhòe nhạt ánh đèn phố. Ngần ấy tháng ngày có đủ lâu để người quên ta và ta quên người? Để bao đăng đẳng thời gian cho điều hi vọng của một người ở lại nhòe nhạt | íòP Cểề Những vì sao lạc b F Tôi đã xa vùng đất ấy mấy mươi mùa trăng bỏ lại những kỷ niệm cùng em trên con đường nhỏ nhuộm vàng lá me bay bên bờ biển hát cạnh dòng sông trôi lặng lờ nhòe nhạt ánh đèn phố. Ngần ấy tháng ngày có đủ lâu để người quên ta và ta quên người Để bao đăng đẳng thời gian cho điều hi vọng của một người ở lại nhòe nhạt cho tình yêu của người đi héo khô như màu nắng nhuộm vàng lên cỏ úa cho niềm tin của cả hai hoang phế đi trên vùng đất từng ngọt ngào nuôi sinh trưởng Quên đi tôi. Mặt trời sẽ quét những nóng chảy của ly biệt lên gần gủi tình yêu hóa thành sa mạc trắng nấu cạn khô tình thân thiết đốt mọi cỏ cây rờn bịn rịn cháy bùn giữa bầu trời trong ơ hờ. Đất chết tình mất. Giữa buổi giao thời của diệt vong và tái sinh sẽ có sự sống khác được nhú mầm dù đấy là một thảo dã mọc dầy những gai góc của cách xa lạnh lùng chen thân ngó lên trời cao vút. Cái hình thù và dáng vẻ xù xì đau đớn ấy dù đánh mất những nhạt cười không cành lá mùa thu không xuân về hoa nở ghét dòng nước tưới mát và chỉ biết chắt mót từng dòng sinh lực tàn rữa cuối cùng của sa mạc để lưu sống. Giữa miền đất vắng dứt bỏ đứng ngó chân trời xanh cũ thấy một khoảng vắng mênh mông kỷ niệm đã ẩn đi hay là mãi biến mất ở sau lưng dù chỉ là một lần ta quay gót. Một ngày kia cát nóng của cách xa tưởng chừng như đã vùi lấp đi kỷ niệm sa mạc hiện ra giữa hai bờ lưu luyến và từ bỏ. Tôi đặt bàn tay lên trái tim mình nghe từng nhịp đập của tình yêu vang động biết dòng máu dồn đẩy về đây vẫn gờn gợn yêu thương thấy hình cũ bóng xưa còn phất phới dù tôi đã cố tìm quên. Ngày đó giữa một dòng đời và những khuôn mặt lạ tôi bắt gặp đôi mắt em sáng long lanh như hai vì sao nổi giữa bầu trời đêm đầy tinh tú sầu lạ như trôi dạt từ một vũ trụ xa xôi thăm thẳm nào đó mới đến. Ánh mắt đó đã choàng đượm nồng lên tôi mang rạo rực vào giấc mơ hun hút tôi thấy một bàn tay mềm dịu lẻ loi chìa ra trong khoảng không thiên hà vô tận chờ đợi tôi nắm lấy xiết chặt và dắt nhau đi trên chiếc cầu vòng bảy màu nối .