tailieunhanh - Nụ cười viên mãn

Phong Luân vừa trải qua một cơn tai biến. Ông tin rằng mình sẽ không sống được bao lâu nữa. Gần đây ông hay mơ những giấc mộng kỳ quái. Ông thấy cái chết đến với mình nhẹ nhàng như một giấc ngủ. Rồi linh hồn ông bồng bềnh, lơ lửng, tựa một chiếc lá vàng bay trong gió Không biết ông nghĩ gì, nhưng ông quyết định đi du lịch. Mà một người cô đơn, không người thân như ông, có những quyết định gì vào lúc cuối đời, thì ai mà lường trước được. Khi nhìn đồng ruộng. | Nụ cười viên mãn TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINH Phong Luân vừa trải qua một cơn tai biến. Ông tin rằng mình sẽ không sống được bao lâu nữa. Gần đây ông hay mơ những giấc mộng kỳ quái. Ông thấy cái chết đến với mình nhẹ nhàng như một giấc ngủ. Rồi linh hồn ông bồng bềnh lơ lửng tựa một chiếc lá vàng bay trong gió. Không biết ông nghĩ gì nhưng ông quyết định đi du lịch. Mà một người cô đơn không người thân như ông có những quyết định gì vào lúc cuối đời thì ai mà lường trước được. Khi nhìn đồng ruộng xanh ngút ngàn qua cửa kính máy bay Phong Luân hồi tưởng bao kỷ niệm trong đời những người phụ nữ đến rồi đi khỏi cuộc đời ông. Khi máy bay hạ cánh mọi người xúm xít chờ nhận lại hành lý ký gởi. Một anh thanh niên đẩy giúp hành lý cho ông một đoạn đường. Bao giờ cũng vậy bao giờ cũng có ai đó đỡ giùm ông gánh nặng nhưng chỉ một chốc thôi. Chỉ một chốc thôi rồi ông lại phải một mình gánh lấy gánh nặng của mình. Xét cho cùng ở đời ai chẳng thế Tay phải của Phong Luân gần như liệt hẳn. Chân phải cũng bước rất khó khăn. Vì vậy ông kéo hành lý đi bằng tay trái. Xem ra không thể kéo hành lý bằng tay phải thì kéo hành lý bằng tay trái cũng chẳng có vấn đề gì. Chỉ có điều tay phải là tay thuận của Phong Luân khi vẽ. Ông là một họa sĩ. Và biết mình không thể vẽ được nữa. Khi ở vào độ tuổi 20 Phong Luân nhận được vài giải thưởng trong hội họa và những lời khen ngợi kỳ vọng. Nhà ông ở gần một lò bánh mì. Anh thợ nướng bánh mì có một cô vợ và một đứa con. Những lúc rảnh rỗi khi một tay Phong Luân cầm giá vẽ một tay cầm bảng màu cọ giấy. đến công viên một tay anh thợ dắt vợ một tay dắt con đi chơi cầu tuột. Phong Luân đã nhìn thấy nét mặt rạng rỡ tiếng cười sảng khoái của anh thợ trong những thời khắc như thế. Anh thợ dĩ nhiên không biết vẽ và không có giải thưởng. Nhưng Phong Luân từng ước giá như mình có thể đổi các giải thưởng cùng lời khen để có những giờ phút giản đơn như thế. Phong Luân mơ một cuộc sống ấm áp yên bình. Dần dần ông không còn gì để trao đổi để mặc cả nữa. Sau những

TỪ KHÓA LIÊN QUAN