tailieunhanh - Một chiều cuối năm
Buổi sáng cuối năm, mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh như sương sớm trên hàng cây ven đường theo về với con gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Chắc là nỗi ám ảnh về di vật mà cha tôi đã để lại? Từ những miếng cẩn xà cừ như biết nói cười. gần gũi và thân thiết? Nhưng có một ngăn cách âm thầm làm. | 1 r J 1 Ă Ấ w Một chiều cuôi năm TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN HỮU LỤC Buổi sáng cuối năm mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh như sương sớm trên hàng cây ven đường theo về với con gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò như đường về mệt mỏi như hàng cây đìu hiu. Chắc là nỗi ám ảnh về di vật mà cha tôi đã để lại Từ những miếng cẩn xà cừ như biết nói cười. gần gũi và thân thiết Nhưng có một ngăn cách âm thầm làm cho tôi bối rối. Sáng nay một mình qua phố tôi nhớ chút êm ả bình lặng của ngày tháng cũ. Những lần nằm dưới tàn cây rậm rì nhìn nắng trưa sáng lòa trên đám đất khô gợi nhớ những đêm khuya trên bến đa ngồi nghe tiếng sáo dìu dặt trên sông vắng. Tiếng sáo như vuốt ve những tàu lá dừa sóng soài dưới trăng. Tôi nhớ lại những ngày tết đến những đêm hội hè đình đám nhớ chiếc áo the thâm đôi guốc mộc chiếc chiếu hoa cạp điều. Một thời đầm đìa chuyện cũ đầy ắp hương xưa lẩn quẩn theo tôi đi hết con đường hồi nào mà tôi không hay biết. Tôi đứng lại thở một lát vuốt mấy sợi tóc dính trên trán loay hoay với ý nghĩ thầm kín trong lòng. Bên kia đường dưới một gốc cây giáng hương người đàn ông chít khăn xanh đang bày hàng. Vài người đi đường dừng lại nhìn. Người đàn ông vừa bày ra các thứ vặt vãnh rồi cất giọng ca bâng quơ một câu lý hồi xuân. Giọng đã khàn mệt mỏi thu hút tôi không thể không băng qua lộ đến với lão. Nhìn dáng điệu của lão cùng các món hàng bày bán trên tấm vải dầu trải rộng tôi thấy tiêu điều quá. Tất cả như là một chứng tích tiều tụy của một thời gian. Qua lớp bụi mỏng vàng nhạt trên các đĩa sứ lư đồng lọ gạt tàn thuốc bức hoành phi chạm cẩn xà cừ qua màu đen cũ càng của những đồng tiền và trong cái dáng mệt mỏi của lão có một chút gì của ngày tháng cũ còn vướng vất lê lết trên đó. Nó thảm hại tưởng chừng như từ những di vật đó vẫn còn ấp ủ một lớp bụi thời gian bạc mốc. Lão với tay vơ chiếc khăn cũ nhàu nát phủi lau chùi những đường viền bạc những lớp bụi bám đầy. Mấy ngón tay .
đang nạp các trang xem trước